Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-12-11 09:04:53
Lượt xem: 68

Một cuộc thi tài giữa các công tử diễn ra đầy kịch tính, còn chưa tỷ thí xong thì đã có người từ trên đài cao bước xuống.

Chỉ thấy Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân vận bộ y phục cưỡi ngựa màu đen huyền, đầu đội mũ cánh chuồn đính bảy hạt ngọc châu ngũ sắc, trên búi tóc cài trâm vàng buộc dây chu sa, gương mặt tuấn tú lạnh lùng hờ hững, trong tay cầm một cây cung làm bằng gỗ ô kim khảm ngọc hình trăng lưỡi liềm.

Hắn cũng không chờ quan lại của Thái phó tự dẫn ngựa tới mà tùy tiện chọn lấy một con, xoay người phóng lên ngựa, giương cung rút ra một mũi tên rồi bắn.

Mũi tên “vút” một tiếng lao đi với tốc độ cực nhanh — Trúng ngay hồng tâm.

Toàn bộ động tác liền mạch không chút ngừng trệ, ngay lập tức khiến cả trường đấu vang lên tiếng hò reo hết lời, dù là thật lòng hay giả ý, tóm lại không ai dám tiến lên đối đầu với hắn.

Thuận Đế ở chính giữa đài cao cũng rất hài lòng, lập tức nói: “Người đâu, thưởng cho Nhị Hoàng tử.”

“Đa tạ Phụ hoàng.”

Tiêu Nam Tuân cười nhẹ, trên mặt không lộ ra nhiều vẻ vui mừng, ngón tay hắn vuốt ve thanh trường cung rồi nói: “Thuở nhỏ kỹ thuật cưỡi ngựa của nhi thần đều do huynh trưởng dạy, hôm nay làm xấu, cũng muốn xem tài nghệ cưỡi ngựa b.ắ.n tên của huynh trưởng thế nào.”

Mọi người đều biết, lúc Tiêu Nam Tuân từ chùa Thanh Tuyền trở về, khi đó hắn vừa gầy vừa yếu, đừng nói cưỡi ngựa, ngay cả việc lại gần con ngựa còn chẳng dám, còn gây ra không ít trò cười cho người khác.

Tất nhiên giờ đây đã khác xa trước kia.

Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc bị nhắc đến tên, sắc mặt có vẻ lúng túng: “Ta cưỡi ngựa b.ắ.n tên không bằng Nhị đệ, hay là thôi đi.”

“Huynh trưởng cần gì phải khiêm tốn.”

Tiêu Nam Tuân xuống ngựa, sải bước đi tới nhanh chóng, thậm chí đưa trường cung đến trước mặt Tiêu Nam Bạc.

Tiêu Nam Bạc còn định từ chối, nhưng Thuận Đế đã lên tiếng: “Bảo con đi thì cứ đi, còn chần chừ gì nữa.”

Giọng nói còn có vẻ không kiên nhẫn, khác hẳn thái độ khi nói chuyện với Tiêu Nam Tuân vừa rồi.

Hạ Lan Từ trước đây chỉ biết Thánh thượng thiên vị, không ngờ ông ấy lại thiên vị đến mức này, thật khiến người khác kinh ngạc.

Thánh thượng đã mở lời, Tiêu Nam Bạc đành nhận lấy cung rồi bước xuống trường đấu, tài cưỡi ngựa của hắn cũng không tệ, nhưng kỹ thuật b.ắ.n cung chỉ tầm thường, b.ắ.n ra hai mũi tên chỉ có một tên trúng đích mà còn cách xa hồng tâm.

Trường đấu tất nhiên không có tiếng chê cười, nhưng rõ ràng Tiêu Nam Bạc đã mất mặt một phen.

Thuận Đế không nói gì, dường như từ trước đến nay ông chưa từng kỳ vọng vào người con trưởng này, chỉ quay sang nói chuyện với Lệ Quý Phi.

Tiêu Nam Bạc lúng túng trả cung tên lại cho Tiêu Nam Tuân, Tiêu Nam Tuân cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn đại ca mình, sau đó lại rút ra một mũi tên, chơi đùa trong tay một lúc rồi bất ngờ kéo cung, dường như tùy ý b.ắ.n ra một mũi tên, mũi tên lao chéo lên trời.

Hạ Lan Từ còn đang lúc thất thần, không ngờ mũi tên đó lại chuyển hướng trên không lao thẳng về phía nàng.

“Cẩn thận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-47.html.]

“… Hạ Lan tiểu thư cẩn thận!”

Trường đấu lập tức vang lên tiếng hô hoán, thậm chí có người định lao đến làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Ngay cả Thứ cát sĩ bên cạnh Lục Vô Ưu cũng không kìm được đứng bật dậy, nhưng Lục Vô Ưu chỉ liếc mắt một cái đã biết mũi tên đó sẽ không thể nào trúng nàng được.

Quả nhiên…

Mũi tên cắm vào phần đất trước mặt cách Hạ Lan Từ một bước chân.

Hạ Lan Từ kinh hãi ngẩng đầu lên, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Tiêu Nam Tuân bước đến trước mặt nàng, hắn khom người dùng lực rút mũi tên ra, đầu mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn mở miệng cất giọng lạnh lùng: “Ta nhất thời lỡ tay, đã dọa tiểu thư sợ rồi.”

Nàng dám chắc là hắn cố ý làm vậy.

Dường như đang diễn cho mọi người trong trường đấu nhìn thấy.

Tiêu Nam Tuân cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng, lời lẽ ngoài miệng vẫn rất lịch sự, nhưng trong ánh mắt lại gần như không hề che giấu ý chiếm đoạt: “… Tiểu thư có bị thương ở đâu không? Có cần ta xem giúp không?”

Hạ Lan Từ kìm nén hơi thở đang rối loạn, lùi về sau một bước: “Thần nữ không sao, đa tạ Điện hạ quan tâm.”

— Vừa rồi có một khoảnh khắc nàng thật sự nghĩ mình sẽ chết. “Điện hạ.”

Hạ Lan Cẩn từ chỗ ngồi đằng xa vội vàng chạy đến, lập tức kéo Hạ Lan Từ ra sau lưng che chở cho con gái: “Tiểu nữ nếu đã không bị thương, không phiền Điện hạ lo lắng thêm nữa.”

Ánh mắt Tiêu Nam Tuân lướt qua bộ quan phục đỏ thắm của Hạ Lan Cẩn, cười nói: “Là sơ suất của ta, vậy hôm khác ta sẽ đến tận phủ tạ lỗi với Hạ Lan tiểu thư.”

Nói xong, còn không đợi Hạ Lan Cẩn trả lời, hắn đã xoay người cầm mũi tên bước đi.

Sự việc lần này dù có muốn tỏ lòng với mỹ nhân, cũng phải cân nhắc kỹ ý đồ rõ ràng của Nhị Hoàng tử.

Hạ Lan Cẩn còn an ủi nàng rằng không sao, bảo nàng đừng nghĩ nhiều, nhưng thực tế, chỉ cần nhìn đôi mày nhíu chặt của Hạ Lan Cẩn, Hạ Lan Từ cũng cảm nhận được hai mối hôn sự của nàng có lẽ cũng đã khó lòng sắp xếp nổi.

Lúc này, mọi người đang có mặt ở đó đều bàn tán xôn xao. “Nhị Hoàng tử thật sự có ý với Hạ Lan tiểu thư sao?”

“Rõ ràng thế mà ngươi còn hỏi câu hỏi ngu ngốc đó! Chẳng khác nào nói, nam nhân nào nhìn thấy Hạ Lan tiểu thư mà không có ý mới là lạ…”

“Nhưng Nhị Hoàng tử đã định hôn ước rồi… chẳng lẽ muốn Hạ Lan tiểu thư làm Trắc phi của hắn?”

“E rằng Hạ Lan đại nhân sẽ không đồng ý đâu.”

“Cho dù không gả, nhưng Nhị Hoàng tử có tâm tư như vậy… ai mà dám cưới nàng thì hãy… cẩn thận đầu mình…”

***

Loading...