PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:59:58
Lượt xem: 85
Tiêu Thiều An vẫn luôn biết co biết duỗi, nhìn thiếu nữ xinh đẹp như tiên trước mặt, trong lòng nàng ta dâng lên một chút thương hại, thế nên nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Nửa canh giờ trước, nàng ta mới từ chỗ ca ca trở về.
Họ cùng một mẹ sinh ra, giống như mẫu thân Lệ Quý Phi, cả hai huynh đệ họ đều mê đắm những thứ xa hoa lộng lẫy như vàng bạc, ngọc bích, châu báu, nhưng Tiêu Thiều An biết, người nghiện nặng nhất vẫn là ca ca Tiêu Nam Tuân của nàng ta.
Tiêu Thiều An từ tẩm điện của ca ca trở về suýt bị mù mắt, hắn gần như muốn xây cho mình một cung điện bằng vàng ròng, có lẽ khi lên ngôi hắn sẽ thật sự làm như vậy.
Tất cả những thứ tinh xảo, đẹp đẽ, lộng lẫy đều trở thành vật sưu tầm của hắn.
Thế nên ngày đó vừa thấy Tiêu Nam Tuân lên tiếng giới thiệu Hạ Lan Từ, nàng ta đã biết chắc chắn ca ca yêu thích nữ nhân này, bởi vì đồ sưu tầm của ca ca cũng bao gồm cả sinh vật sống.
So với nữ nhân này, những mỹ nhân trước đây Tiêu Nam Tuân nuôi trong phủ đều trở thành vật làm nền, ai nấy đều trở nên thô tục tầm thường.
Ca ca của nàng chắc chắn rất không cam lòng, không đạt được mục tiêu thì không chịu dừng, nhưng phụ thân của nàng ta lại là sủng thần của Phụ hoàng, còn phải quản lý đám Ngự sử phiền phức, nếu như trực tiếp ra tay sẽ đắc tội văn thần, khiến Phụ hoàng không vui lòng, chắc chắn không có lợi cho việc tranh ngôi. Vì vậy ca ca chỉ có thể từ từ mưu tính, nhưng nữ nhân này lại sợ ca ca như sợ hổ, hoàn toàn không hề mắc câu.
Lúc Tiêu Thiều An nghe ra ý tưởng này từ trong miệng Tiêu Nam Tuân, nàng ta đã kinh ngạc cả buổi.
Dù hiểu được phần nào sự né tránh của Hạ Lan Từ, nhưng trong lòng vẫn có chút khinh thường đối với sự không biết điều của nữ nhân này.
Suy cho cùng tuy ca ca có hơi đáng sợ, nhưng diện mạo vẫn vô cùng tuấn tú, thân phận cũng đủ tôn quý, nữ nhân này hiện giờ gả vào có thể làm Trắc phi, nhưng sau này nói không chừng có thể trở thành Quý Phi được sủng ái như mẫu phi nàng.
“Cho nên ta định dùng thứ này…” Tiêu Nam Tuân xoay bình ngọc màu tím trong tay, ánh mắt híp lại: “Không phải muội cũng thích vị Trạng nguyên kia sao, vừa hay một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Tiêu Thiều An vẫn còn ngờ vực: “Trong bình này là gì?” “Một loại thuốc, tên là Tương Tư Vô Giải.”
Tiêu Nam Tuân cất giọng bình thản nhưng âm thanh lại lạnh lẽo không chút cảm xúc: “Một bang phái giang hồ có đầu lĩnh bị giết, cây đổ bầy khỉ tan, những kẻ dưới quyền vì tiền đồ mà dâng lên nhiều loại thuốc, đây là một trong số đó.”
Hắn nhếch môi cười, nụ cười càng khiến người ta thấy rét lạnh: “Ta đã cho người thử qua, một khi uống vào rồi sẽ không có thuốc nào giải được, nếu không làm gì thì cũng sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.”
Tiêu Thiều An run rẩy, hỏi lại “… Vậy loại thuốc này dùng để làm gì?”
Tiêu Nam Tuân mỉm cười nói: “Đương nhiên là để khống chế người ta tự nguyện ôm ấp yêu thương với muội rồi. Hãy hẹn Hạ Lan Từ đến dự yến tiệc sinh thần của muội, nhân lúc đó muội tìm cơ hội cho nàng uống loại thuốc này, sau đó sai người của muội đưa nàng vào noãn các nghỉ ngơi, tự ta sẽ đến tìm nàng.”
Hắn dừng lại một lát mới nói tiếp: “Đến lúc đó, ta cũng sẽ tìm cơ hội hạ thuốc này lên trên người vị Trạng nguyên kia rồi dẫn hắn đến tẩm điện của muội.”
Tiêu Thiều An tuy vẫn còn trẻ, nhưng những chuyện bẩn thỉu trong cung cấm cũng đã thấy nhiều, chỉ suy nghĩ một lát liền hiểu ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Muội không hề nghĩ vậy… sức khỏe hắn vốn không tốt, với lại hắn đã hứa hôn rồi.”
“Vậy thì thế nào?” Tiêu Nam Tuân hoàn toàn không để tâm đến: “Nếu như muội sợ hắn không được thì tìm một cung nữ có tướng mạo giống muội để giả làm muội, sau đó tắt hết đèn trong tẩm điện thử hắn trước… Nếu muội vẫn muốn hắn thì bẩm báo với Phụ hoàng rằng hắn say rượu mạo phạm muội, đến lúc đó đừng nói là hứa hôn, dù hắn đã cưới vợ thì cũng chỉ có thể bỏ vợ mà cưới muội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-53.html.]
“Nếu… nếu hắn ghét muội thì phải làm sao!”
Tiêu Nam Tuân cười khẩy: “Muội là Công chúa, hắn dám tỏ thái độ với muội sao? Có vô số cách khiến hắn phải khuất phục.”
Tiêu Thiều An nghĩ lại thấy cũng phải, trong nháy mắt những lời ca ca nói luẩn quẩn trong đầu, một thế giới sáng bừng hiện ra trước mắt nàng ta. Thế là nàng ta liền nhận bình ngọc rồi đi làm theo lời ca ca dặn. Tiêu Nam Tuân còn dặn nàng ta phải nói với Hạ Lan Từ rằng muốn nàng ấy ăn mặc lộng lẫy đến dự yến tiệc, Tiêu Thiều An không hiểu ý của hắn, nhưng cũng làm theo tất cả.
Tiêu Thiều An lấy lại tinh thần, nhưng thấy thiếu nữ trước mặt mình nghe xong chỉ hơi ngây người rồi gật đầu nói khẽ “Ừm”.
Hạ Lan Từ hoàn toàn không biết gì về kế hoạch kinh khủng sắp diễn ra, Tiêu Thiều An càng lúc càng hả dạ, tuy rằng trước đó nàng ta thực sự thấy ghen ghét, nhưng vào giờ phút này đây chỉ còn lại một chút ý nghĩ thương hại của bề trên.
Tính tình của Tiêu Nam Tuân không được tốt cho lắm, lúc hắn còn hòa nhã lấy lòng mà nữ nhân này còn không chịu, cuối cùng rơi vào trong tay hắn, e rằng ca ca nàng ta sẽ không thể nào thương hoa tiếc ngọc rồi.
“Vậy ta không quấy rầy Hạ Lan tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa, tỷ tỷ về trước đi.”
Tiêu Thiều An chợt nhớ ra điều gì đó, bèn chỉ vào đĩa bạc bên cạnh: “À, những quả táo ngâm mật này tỷ tỷ mang về ăn đi, đến lúc đó ta sẽ gửi thiệp mời đến phủ, tỷ tỷ nhất định phải đến đó nhé.”
Vẻ mặt Hạ Lan Từ phức tạp cầm đĩa táo ngâm mật rời đi, trong đó có rất nhiều mật ngọt đặc sánh, nhìn qua đã thấy ngọt đến phát ngấy.
Nàng trở về nội viện của mình thì phải đi vòng qua đại sảnh, lúc này trời đã dần tối, hầu hết mọi người đã về phòng nghỉ ngơi, trên đường không có nhiều người, Hạ Lan Từ chậm rãi bước đi, bất ngờ gặp được một người quen.
Lâm Chương đang cầm bát thuốc đi tới cũng bất ngờ, trên mặt y lộ ra vẻ bối rối và ngượng ngùng, định tránh đường đi.
Hạ Lan Từ ngửi thấy mùi thuốc hơi quen thuộc, liền chủ động hỏi: “Lâm công tử, huynh định đi đâu vậy?”
Lâm Chương cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Tễ An huynh bị bệnh, người của Thái y viện bận quá nên ta giúp hắn sắc thuốc, giờ đang định mang qua cho hắn.”
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ rồi đưa đĩa bạc trong tay cho y: “Vậy tiện thể mang cái này đi luôn nhé.”
Lâm Chương: “…?”
***
Lục Vô Ưu mặc trung y trắng như tuyết, yếu ớt nằm trên giường, ánh nến vàng nhạt phác họa gương mặt nhợt nhạt của hắn, trong tay hắn cầm một cuốn sách, ngón tay thon dài lật từng trang, thấy Lâm Chương trở về, hắn cười yếu ớt nói: “Đa tạ Thiếu Ngạn… Ừm, đây là?”
Lâm Chương cũng ngơ ngác đáp lời: “… Trên đường về gặp được Hạ Lan tiểu thư, nàng đưa cho.”
“Vậy sao!”
Lục Vô Ưu tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng trong lòng rất thản nhiên lấy que xiên một quả táo ngâm mật bỏ vào miệng, ừm, ngọt vừa đủ.
Lúc đó, trăng sáng hoa đẹp, gió mát đêm tĩnh, không một ai biết chuyện gì sắp xảy ra.