PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-12-11 16:00:00
Lượt xem: 74
Trên đường trở về từ lễ tế ngoài ngoại ô Kinh thành, Hạ Lan Cẩn còn nói bóng gió thăm dò hỏi nàng: “Sau đó con còn gặp phải chuyện gì không?”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc rồi nói: “Nhị Hoàng tử đã ban thưởng cho con một vài thứ.”
Đồ vật mà Nhị Hoàng tử ban tặng quá mức nổi bật, vừa trở về phủ là thấy ngay, muốn giấu cũng không giấu được. Ngoài trang sức, hoa phục, nhân sâm và thịt hươu được cắt nhỏ hầm nhừ chất đầy một vại lớn đặt ở phía sau xe ngựa, còn có một vò nhỏ chứa đầy huyết hươu.
Sau khi cha nàng hỏi về các vật phẩm được ban thưởng cũng im lặng một lúc rồi nói: “Sau buổi tảo triều, cha sẽ vào gặp riêng Thánh thượng để trả lại những vật phẩm không chính đáng này.”
Không cần đợi cha nàng hạ triều trở lại, Hạ Lan Từ cũng biết chắc chắn không thể trả lại đồ.
Quả nhiên, sau khi Hạ Lan Cẩn trở về, ông không nhắc đến việc trả đồ lại nữa, chỉ bảo nàng cất kỹ đồ đạc, đừng đem ra khoe khoang.
Hạ Lan Từ hiểu rõ trong lòng, dù Nhị Hoàng tử không nói trước với Thánh thượng thì ngài cũng chỉ coi đó là vài bộ y phục và trang sức, không cần phải đặc biệt trả lại. Nếu cha nàng không phải là Tả đô Ngự sử, nói không chừng sẽ còn bị các quan viên chỉ trích vì đạo đức giả, cố tình làm lớn chuyện để lấy danh tiếng.
Dù sao, việc đi trả lại cũng là để thể hiện rõ ràng rằng họ muốn vạch rõ ranh giới với Nhị Hoàng tử.
Cha nàng dù có thể dâng tấu thỉnh cầu Thánh thượng cho Nhị Hoàng tử sớm được phong Vương, nhưng không thể công khai đối đầu với Nhị Hoàng tử vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nếu mất đi sự tín nhiệm của Hoàng thượng, hậu họa sẽ không lường hết được.
Người duy nhất vui mừng trong chuyện này có lẽ là ca ca của nàng, Hạ Lan Giản.
Hạ Lan Giản thò đầu vào ngửi mùi thịt thơm trong vại: “Wow, hai người đi tế lễ một chuyến thôi mà còn mang được đồ ngon về nữa!”
Sau đó hắn quay đầu nhìn huyết hươu, còn chấm một ít bỏ vào miệng nếm thử: “Thật sự là huyết hươu! Cha không biết trên chợ bán được bao nhiêu bạc đâu…”
Hạ Lan Cẩn tức giận nói: “Không được bán!”
Hạ Lan Giản vẫn vui vẻ đáp: “Không bán thì không bán, con tự uống là được rồi chứ gì. Cha, Tiểu Từ, lần sau cho con đi cùng nhé!”
“Ở nhà đọc sách tử tế cho ta! Không cho phép con đi đâu hết!”
Hạ Lan Giản không bận tâm, ngày nào cũng bị mắng nên da mặt dày vô cùng, hắn ôm hũ huyết hươu vui vẻ chạy về phòng mình. Hạ Lan Cẩn ở bên cạnh nổi giận thiếu điều chỉ muốn đuổi theo đánh hắn: “Ai cho con ôm đi như thế!”
Hạ Lan Từ đứng bên cạnh vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại thấy ghen tị, quả nhiên vô tri là hạnh phúc nhất.
Chỉ là chuyện hôn sự của nàng lại càng thêm khó khăn.
Cha nàng vốn đã định hứa hôn cho nàng với Lưu công tử – cháu trai trưởng của Lễ bộ Thượng thư đã về hưu, vì thấy con người hắn có vẻ hòa nhã hơn. Trước khi đi tế lễ, hai nhà cũng đã bàn bạc qua.
Tuy nhiên, không biết ai đã đồn chuyện Nhị Hoàng tử có ý với nàng ra ngoài.
Cách đây vài ngày, Lưu phu nhân – mẫu thân của Lưu công tử đã nhờ đến cô cô của nàng, cũng chính là mẫu thân của Diêu Thiên Tuyết truyền lời đến, nói rằng Lưu công tử chẳng qua chỉ là một Cử nhân nho nhỏ, tổ phụ Lưu Thượng thư cũng đã về hưu, thật sự không xứng với Hạ Lan tiểu thư. Bà ấy ở nhà ngày nghĩ đến chuyện này đã hết sức lo sợ, đêm đến không thể yên giấc, cảm thấy nhà mình nhỏ bé không đủ sức chứa nàng, cho nên khẩn thiết mong Hạ Lan đại nhân tìm chỗ gửi gắm tốt hơn cho nàng.
Cha nàng khi nghe được tin này cũng chỉ có thể thở dài.
Nhìn tiếp sang Vu công tử, con thứ của Vu đại nhân Hàn Lâm viện Thị giảng học sĩ, người nhà đã nhanh chóng định sẵn một hôn sự khác cho hắn – dù sao thì sĩ tử đỗ Tiến sĩ cũng là miếng bánh nóng hổi, rất được săn đón.
Những công tử có tuổi thích hợp để cưới vợ, đã có công danh trên người, gia phong nghiêm chỉnh và phẩm hạnh đoan chính, nói thì dễ nhưng để tìm thì không dễ chút nào.
Đặc biệt là khi cô cô của nàng nhờ các phu nhân quan lại khác dò hỏi, lúc nghe đến ba chữ Hạ Lan Từ, đối phương lập tức lắc đầu từ chối, nói rằng không dám trèo cao, không dám cưới nàng vào cửa.
Cũng có người đến dạm hỏi, nhưng là những người đã mất cha mất mẹ tự mình làm chủ, hoặc nhà cửa quản thúc không nghiêm, nhưng những người này đều không phải là người tốt, hoặc là trong nhà có nhiều thiếp thất, rõ ràng chỉ đến vì nhan sắc của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-54.html.]
Hạ Lan Từ không cần nghĩ cũng biết, nếu gặp phải sự uy h.i.ế.p của Nhị Hoàng tử, những người này sẽ không ngần ngại dâng nàng lên.
Diêu Thiên Tuyết còn đến an ủi nàng, nói rằng không lấy chồng cũng không sao.
Nhưng Hạ Lan Từ biết, nếu cứ tiếp tục thế này, một khi đến bước cuối cùng trong giấc mơ kia, nàng không rơi vào tay Nhị Hoàng tử thì cũng bị ép gả cho các quyền quý khác để bảo toàn bản thân.
Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày, thấm thoát đã đến ngày sinh thần của Thiều An Công chúa.
Những Công chúa bình thường chỉ khi xuất giá mới được xây phủ, nhưng vì Thiều An Công chúa rất được Hoàng thượng cưng chiều, thế nên Hoàng thượng đã phá lệ, năm ngoái khi nàng ta vừa đến tuổi cập kê thì Hoàng thượng đã cấp cho con gái bảo bối bốn mươi vạn lượng để xây phủ Công chúa. Quy mô phủ là ở hàng cao nhất, gần như tương đương với các Hoàng tử được sủng ái. Phải biết rằng năm ngoái kho bạc của Đại Ung chỉ thu được hơn hai trăm vạn lượng, phủ đệ này đầu năm đã hoàn thành, chiếm gần nửa phương ở phía thành Tây.
Hạ Lan Từ chưa từng thấy qua nhưng cũng có nghe nói, bên trong chủ viện có năm lối vào, viện đông và tây mỗi bên hai dãy, điện các và sương phòng cộng lại ít nhất cũng có bốn năm mươi gian. Tính cả hành lang, núi giả, ao hồ, lâm viên thì diện tích lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, người hầu kẻ hạ cũng phải có đến hơn trăm người.
Tuy nhiên, Thiều An Công chúa bình thường không nhất định ở đó.
Sinh thần mười sáu tuổi của Thiều An Công chúa, cũng là đại tiệc đầu tiên tổ chức tại phủ Công chúa, đương nhiên sẽ được tổ chức rất long trọng, các quý nữ trong Kinh thành, gia quyến của các quan lớn nhỏ đều nhận được thiệp mời.
Trước kia, Hạ Lan Từ cũng thường nhận được những lời mời như vậy, nhưng nàng thường không đi, dù sao có hay không có nàng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng lần này là Thiều An Công chúa chỉ đích danh muốn nàng đến tham dự.
Nàng đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy bất an.
Hôm đó, thái độ của Thiều An Công chúa thật quá mức kỳ lạ, có vẻ không có ý tốt.
Vào ngày sinh thần của Công chúa, mí mắt Hạ Lan Từ cứ giật liên tục, cuối cùng nàng quyết định liều lĩnh giả bệnh không đi, nhưng không ngờ người của phủ Công chúa đã trực tiếp đến trước cửa.
“Bọn ta phụng mệnh Công chúa đến đón Hạ Lan tiểu thư… Cái gì, Hạ Lan tiểu thư không khỏe sao? Thật đúng lúc, bọn ta có mời một vị Ngự y của Thái y viện theo, có thể để Ngự ý khám cho Hạ Lan tiểu thư.”
Vị nữ quan có khuôn mặt vuông đứng ở cửa, dẫn theo hai cung nữ có thần sắc kiêu ngạo, phía sau còn có quan binh của Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ Ti.
Lúc này Hạ Lan Từ cực kỳ muốn có khả năng điều khiển mạch tượng của Lục Vô Ưu, nhưng Ngự y bắt mạch rất nhanh đã vạch trần nàng: “Mạch tượng của Hạ Lan tiểu thư vẫn bình thường, không có gì đáng ngại.”
Nàng học theo Lục Vô Ưu ấn vào cánh tay: “… Ngài xem lại lần nữa đi.” “Xem lại cũng vậy thôi, Hạ Lan tiểu thư đừng làm khó lão phu.”
Hạ Lan Từ bất đắc dĩ, chỉ có thể cam chịu số phận.
Lúc đang định cùng họ ra ngoài thì không ngờ vị nữ quan mặt vuông nghiêm nghị ngăn nàng lại, đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi nói: “Hạ Lan tiểu thư, cách ăn mặc này quá mức giản dị, không biết vật phẩm mà Nhị Hoàng tử ban tặng cho tiểu thư trước đó để ở đâu?”
Hộp trang sức và hoa phục ở dưới đáy rương bị lục ra.
Vị nữ quan dùng ánh mắt ra hiệu, hai cung nữ kia lập tức hiểu ý tiến lên thay y phục, chải chuốt trang điểm cho Hạ Lan Từ, chỉ là…
“Hạ Lan tiểu thư, phấn son của tiểu thư đâu?”
Hạ Lan Từ biết mình lúc này đã là châu chấu đá xe, chỉ đành nhận mệnh, suy cho cùng nàng cũng không thể trèo tường chạy trốn được: “O… ta không dùng cái đó.”
Lúc trước Diêu Thiên Tuyết cũng từng thử bôi tô điểm lên mặt nàng, nhưng Hạ Lan Từ vốn đã có nhan sắc này, trang điểm chỉ khiến nàng trông quá đỗi diễm lệ, giống như đang từ trên chốn tiên cảnh chín tầng mây rơi xuống hang động ma quỷ bị dục niệm mê hoặc. Diêu Thiên Tuyết nhìn nàng đến ngơ ngác, khoang mũi nóng lên suýt chút đã chảy m.á.u mũi, vội vàng giúp nàng tẩy trang.
“Bây giờ lập tức gọi người đi mua.”
Hạ Lan Từ vẫn muốn vùng vẫy: “Thật sự không cần…”
Nữ quan mặt vuông nghiêm nghị nói từng chữ: “Bọn ta phụng mệnh đến đây, muốn Hạ Lan tiểu thư phải ăn vận trang trọng để tham dự yến tiệc sinh thần của Công chúa, vẫn mong Hạ Lan tiểu thư hợp tác.”
***