Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 57

Cập nhật lúc: 2024-12-11 16:00:04
Lượt xem: 55

Hạ Lan Từ lặng lẽ câm nín một hồi lâu.

Phải biết rằng cha nàng Hạ Lan Cẩn làm quan chính Nhị phẩm, lương mỗi tháng công khai chỉ có sáu mươi mốt thạch, tính cả vải vóc lúa gạo, đổi ra bạc cũng chỉ hơn hai mươi lượng.

Lục Vô Ưu chỉ với một bài văn chương lại có thể được thưởng bằng ba tháng lương của cha nàng!

Điều này có hợp lý không!

Cái gọi là Thiên tử cận thần, việc ban thưởng cho quan Hàn Lâm trước giờ luôn vô lý như vậy.

Nhưng cũng có thể thấy rõ Thuận Đế thực sự rất đánh giá cao hắn, chẳng trách ông không muốn ban hôn cho hắn với Công chúa.

Lục Vô Ưu lĩnh chỉ tạ ơn một cách rất tự nhiên.

Đúng vào lúc này, bên cạnh chợt vang đến một giọng nói chậm rãi nhưng có chút âm trầm lạnh lẽo.

“Đã nghe tài văn chương nổi danh của Lục Trạng nguyên từ lâu, hôm nay gặp được quả nhiên bất phàm, ta muốn kính Lục Trạng nguyên một ly, chẳng biết có được không?”

Trong lúc nói chuyện, Tiêu Nam Tuân đang cầm bình rượu, rót vào hai chiếc cốc cao men vàng trước mặt mình, rót rượu xong, hắn liền đứng dậy, bước thẳng về phía Lục Vô Ưu, khóe miệng nhếch lên như cười mà không phải cười.

Lúc này, Hạ Lan Từ cảm thấy có chút bối rối.

Chẳng lẽ, Nhị Hoàng tử chỉ đơn giản là yêu thích người có dung mạo xuất chúng?

Vẻ mặt nàng nghi hoặc nhìn về phía Thiều An Công chúa, chỉ thấy ánh mắt nàng ta lấp lánh tỏa sáng dường như rất mong đợi điều gì đó… Chẳng lẽ nàng ta không cảm thấy huynh trưởng mình trông rất nguy hiểm sao?

Trong khi Hạ Lan Từ đang suy nghĩ, Tiêu Nam Tuân đã đưa ly rượu đến trước mặt Lục Vô Ưu.

Thuận Đế thấy vậy cũng rất vui mừng: “Tuân nhi, Lục khanh thông thạo kinh sử, là người rất có năng lực, sau này con có thể gần gũi với hắn nhiều hơn.”

Lục Vô Ưu rũ mắt xuống, đưa tay nhận lấy ly rượu mà Tiêu Nam Tuân đưa qua – rượu do Hoàng tử tự tay đưa, hắn không thể không nhận.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Nam Tuân vừa hay đã uống cạn rượu trong ly của mình, sau đó lật ngược chiếc ly rỗng xuống, mỉm cười chậm rãi nói: “Ta cũng muốn thân thiết với Lục Trạng nguyên nhiều hơn.”

Còn chưa dứt lời, Lục Vô Ưu đã ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, trên mặt cũng nở nụ cười cười rất đỗi chân thành: “Thánh thượng và Điện hạ thực sự đánh giá cao vi thần rồi.”

Hạ Lan Từ từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt của hai người này đều giả tạo đến mức thái quá, hoàn toàn chẳng khác gì dùng giấy dán lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-57.html.]

Uống rượu xong, Lục Vô Ưu lại lui ra ngoài điện.

Sau khi Thuận Đế nói vài lời chúc phúc đến con gái, rồi lại gọi Lệ Quý Phi nói vài câu rồi mới tuyên bố chính thức khai tiệc, đội ca vũ của Chung Cổ Ti bắt đầu biểu diễn mở màn, trên các bàn tiệc phía trước cũng lần lượt dọn món ăn lên.

Dù Hạ Lan Từ chưa ăn thử nhưng đã nghe Diêu Thiên Tuyết đánh tiếng trước, thức ăn của Quang Lộc Tự xưa nay luôn khó ăn.

Bây giờ nhìn thấy thì mới được chứng thực, quả nhiên khó ăn, các gia quyến nhà quan lại xung quanh phần lớn đều trò chuyện hoặc xem biểu diễn, ít ai động đũa.

Buổi yến tiệc lớn như vậy, để đảm bảo món ăn vẫn còn nóng khi dọn lên, phần lớn thức ăn đều không phải là đồ tươi mới, hoặc đã được hâm nóng nhiều lần. Hạ Lan Từ thử một miếng, phát hiện mình bị bộ hoa phục trên người bó buộc rất khó chịu, trên đỉnh đầu cũng nặng trịch, thực sự không có khẩu vị gì liền đặt đũa xuống.

Nàng cầm ly lên, khi nhận ra bên trong là rượu, thế là cũng đặt xuống.

Cung nữ theo hầu bên cạnh thấy vậy liền đi tới cẩn thận hỏi: “Quý nhân có gì không hài lòng với món ăn ở đây sao?”

Hạ Lan Từ ngập ngừng một chút rồi nói: “Có thể… cho ta một chén trà không?” Rất nhanh trà đã được mang đến.

Nước trà trong suốt, hương trà thoang thoảng lan tỏa khắp bốn phía, quả thực là trà ngon, Hạ Lan Từ nhấp một ngụm nếm thử không phát hiện có gì khác lạ, đến bây giờ nàng cũng thực sự hơi khát nên cũng không suy nghĩ nhiều, uống cạn một hơi.

Chỉ là nàng không ngờ, uống trà cũng có thể khiến đầu óc choáng váng.

Hoặc có lẽ là bộ trang phục này quá nặng nề, Hạ Lan Từ thầm nghĩ, nhân lúc mọi người xung quanh đang bận rộn trò chuyện, nàng bèn nhấc váy lặng lẽ đứng dậy, định đi ra ngoài hít thở không khí.

Cung nữ lúc nãy lại đi theo phía sau, hỏi thăm: “Quý nhân cảm thấy không khỏe sao? Hay để nô tỳ dẫn quý nhân sang noãn các bên cạnh nghỉ ngơi một lát.”

Hạ Lan Từ không chỉ cảm thấy chóng mặt mà cơ thể còn có hơi nóng bức thực sự rất khó chịu, hơn nữa nàng không lạ gì sự ân cần của người khác nên không cảm thấy có gì kỳ quái liền gật đầu đồng ý.

Đi ra bên ngoài điện có gió lạnh thổi qua, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn chóng mặt, đầu óc cũng phản ứng chậm chạp hơn.

Cung nữ kia liền đỡ lấy cánh tay của nàng, dẫn nàng đi đến một nơi khá xa. Hạ Lan Từ không quen thuộc với phủ Công chúa, để mặc nàng ta dẫn đi qua nhiều khúc ngoặt đến một gian phòng, rẽ trái đi vào noãn các ở phía tây. Cho đến khi được đỡ lên giường, nàng mới dần cảm thấy cơ thể nóng lên một cách bất thường.

“Người ngồi như vậy không thoải mái đâu, hay là nô tỳ giúp người cởi giày tất nằm nghỉ ngơi một chút…”

Vừa nói xong, cung nữ liền tiến tới định chạm vào nàng. Hạ Lan Từ bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Nàng luôn có cảm giác nguy hiểm rất mạnh mẽ, từ lần bị Lý Đình hãm hại ở chùa Giác Nguyệt nàng đã trở nên rất nhạy cảm, bình thường cũng không có thói quen để người khác hầu hạ mặc cởi quần áo của nàng. Nàng lập tức uyển chuyển từ chối: “Không cần, ta ngồi đây một lúc là được.”

“Quý nhân đừng làm khó nô tỳ mà.” Cung nữ lộ ra vẻ mặt khó xử: “Người vẫn nên nằm nghỉ đi…”

Hạ Lan Từ đầu óc choáng váng chống tay lên cột giường, đột nhiên trong đầu lóe lên cảnh tượng trong giấc mơ trước đó.

Loading...