PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-12-11 09:05:33
Lượt xem: 97
Hạ Lan Từ nhất thời cũng không biết nói gì, thấy Lục Vô Ưu có vẻ định đi, nàng vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn.
Nàng cúi đầu, ngón tay trắng bệch, trong giọng nói mang theo vẻ thấp thỏm mà chính mình cũng không nhận ra: “… Huynh, nói lời có giữ lời không?”
Chuyện này suy cho cùng chỉ có hai người bọn họ… à không, giờ là ba người biết. Nếu Lục Vô Ưu trở mặt không nhận, nàng cũng không thể đi rêu rao khắp nơi. Thực chất nàng hiểu rõ, việc Lục Vô Ưu cưới nàng là trăm cái hại mà chẳng có lấy một cái lợi nào.
Hắn là quan Hàn Lâm cao quý từng đỗ Lục nguyên, hoàn toàn không cần sự đề bạt nâng đỡ của cha nàng. Trước mắt hắn là con đường mây xanh rộng mở, nhưng một khi cưới nàng, hắn không chỉ đắc tội với Nhị Hoàng tử và Công chúa, mà còn có thể gặp phải vô số phiền phức và hậu hoạn khác về sau, e rằng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan mà hắn đang theo đuổi.
Lục Vô Ưu là người thông minh, không thể không biết điều đó.
Trước đó chỉ là biện pháp tạm thời, cả hai người đều bị sắc đẹp làm mờ mắt, lý trí không còn mới thiếu suy nghĩ… Nếu hắn hối hận, cũng không phải là không thể…
Hạ Lan Từ đang suy nghĩ, chợt nghe Lục Vô Ưu nói với giọng điềm tĩnh: “Nàng đang nghĩ gì thế? Ta làm cũng đã làm rồi, sao có thể chối bỏ chứ?… Vậy ta còn là con người nữa không?”
Hắn khựng lại, dường như lúc này mới bắt đầu suy nghĩ: “Dù rằng thực ra cũng có chút…”
Hạ Lan Từ lo lắng hỏi: “… Có chút gì?” Hắn sẽ không thực sự hối hận đó chứ.
Lục Vô Ưu đặt tay lên môi làm ra vẻ suy tư, sau đó thở dài ảm đạm nói: “… Tương lai u ám.”
“…”
Hạ Lan Từ cố nén cơn giận bùng phát đột ngột, cố gắng bình tĩnh nói: “Ồ, vậy ta có cần an ủi huynh không?”
Lục Vô Ưu nói: “Không cần, dù sao chúng ta giờ đã là châu chấu trên cùng một sợi dây.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng không hiểu vì sao Hạ Lan Từ vẫn nghe ra một sự bi thương trong đó, khiến lòng nàng cũng cảm thấy một nỗi bi thương không rõ lý do — Nếu không phải Nhị Hoàng tử và Công chúa thủ đoạn độc ác, đêm nay cả hai người họ đã không cần phải thương thiệt như vậy.
… Nàng cũng không cần phải, ừm, đau nhức khắp người thế này.
Khi Sương Chi mang quần áo vào, thấy hai người đang nhìn nhau thở dài, liền giật mình hỏi: “Sao vậy tiểu thư, vị này…”
Thấy nàng ấy bước vào, nam tử trẻ tuổi khôi phục vẻ mặt như thường, lấy ra một chiếc bình ngọc đặt lên bàn rồi lại lấy ra một loạt trâm cài vòng đeo, toàn là những thứ tiểu thư đã cài khi ra ngoài. Cuối cùng, hắn dường như do dự một hồi sau đó lấy một tấm lệnh bài màu đen giống như huyền thiết từ trong n.g.ự.c ra với thái độ hết sức trịnh trọng, trên đó mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ “Lục”. Đặt lệnh bài xuống, hắn mới ôn hòa nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt… Ta sẽ, ừm, nhanh chóng quay lại.”
Tiểu thư nhà nàng đỏ mặt ngơ ngác gật đầu.
Nam tử trẻ tuổi đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua Sương Chi, hắn còn rất lịch sự nói: “Chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt.”
Đợi đến khi người đi rồi, Sương Chi mới hoàn hồn, vội đặt quần áo xuống, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc người đó là ai? Người… người có sao không? Trên người tiểu thư rốt cuộc làm sao… Làm sao hắn vào đây được, hắn lại đi ra ngoài như thế nào … Đó là…” Nàng ấy suy đoán trong lo sợ: “Là… tình lang của tiểu thư sao? Nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói lung tung ra ngoài.”
Hạ Lan Từ chống đầu nghĩ ngợi một lát, nói: “… Phải, nhưng là kiểu lang không có tình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-66.html.]
Sương Chi hết sức kinh ngạc: “…!”
“Nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này, có lẽ em… sẽ thường xuyên thấy hắn.”
Sương Chi càng kinh ngạc hơn, mặc dù vị công tử đó quả thật rất tuấn tú, nhưng… nàng ấy vẫn thấp thỏm lắp bắp nói: “Tiểu thư… như, như vậy không hay đâu, lỡ mà lão gia biết được…”
Hạ Lan Từ nói: “…? Cha ta nhất định sẽ biết mà.”
Sương Chi sợ hãi nói: “Nhưng, nhưng… lão gia sẽ tức c.h.ế.t mất!”
Hạ Lan Từ thắc mắc: “Hắn đến nhà cầu hôn, tại sao cha ta lại tức chết? Cha ta trông có vẻ rất thích hắn mà. Tất nhiên, chuyện tối nay em đừng nói với cha ta, nếu có ai hỏi đến, cứ nói là em mở cửa cho ta vào.”
Nếu không cha nàng có thể sẽ muốn đánh c.h.ế.t Lục Vô Ưu trước mất thôi. “…”
Sương Chi như bừng tỉnh, hiểu ra mọi chuyện khiến mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ chạy ra ngoài: “Tiểu thư, nô tỳ đi đun nước tắm cho người!”
Quản gia đi ngang thấy nàng ấy chạy thẳng đến phòng củi bèn hỏi: “Này, Sương Chi, cô làm gì thế? Tiểu thư về rồi à?”
Sương Chi nhớ kỹ lời Hạ Lan Từ vừa mới dặn dò, liền gật đầu đáp: “Xe ngựa của tiểu thư đỗ ở cửa sau, ta vừa đón tiểu thư vào phòng, bây giờ người đang chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.”
“Ồ, vậy cô làm việc đi.”
Non nửa canh giờ sau, Hạ Lan Từ bước vào trong thùng nước ấm áp, toàn thân được ngâm trong dòng nước mới thấy thực sự thả lỏng hoàn toàn.
Trước đó mồ hôi đầm đìa khắp người, lại còn trải qua một trận giày vò quá sức, thân thể thật sự không được sạch sẽ, nàng cẩn thận múc nước rửa sạch từng tấc da thịt trên người, bao gồm cả… Hạ Lan Từ một tay bám vào thành thùng, mặt đỏ bừng vì hơi nước bốc lên, đầu ngón tay mảnh khảnh bám vào thành thùng co duỗi vài cái, không tránh khỏi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Nàng dựa đầu lên thùng, toàn thân đều đỏ ửng, lúc đó thần trí mơ hồ, trong cơn mê man nàng chỉ nhớ mình khóc.
Bây giờ cẩn thận nhớ lại, dường như không chỉ có sự khó chịu muốn khóc, mà còn có một chút cảm giác không thể nói rõ, nhất là khi sắp kết thúc, hình như nàng còn cảm nhận được một chút… khoái cảm kỳ lạ.
Hạ Lan Từ dùng sức lắc đầu thật mạnh, mái tóc dài đen mượt xõa xuống, nàng lại liếc nhìn tấm lệnh bài khắc chữ “Lục” đặt trên bàn bên cạnh, tâm trạng phức tạp thở dài một hơi.
Không chỉ có nàng sầu não, cùng lúc đó khi Lục Vô Ưu không để lại dấu vết rời khỏi Hạ Lan phủ, lúc dùng khinh công trở về cũng đang thất thần suy nghĩ.
Phần lớn những văn nhân mặc khách đều phong lưu, dù không có hứng thú nhưng hắn cũng không lạ gì những bài từ hoa lệ, khi tụ họp uống rượu ngâm thơ, hắn còn ứng phó bằng cách chắp vá vài ba câu lấy lệ, giành được những tràng hoan hô khen ngợi.
Nhưng thật ra, hắn vẫn luôn không hiểu nổi những thứ đó có ý nghĩa gì, hắn cho rằng đó chẳng qua chỉ là những trò phong lưu vô vị, chẳng khác nào khoe mẽ làm sang.
Nhưng trước mắt, trong lúc bất thình lình, những câu từ đó dường như đã có linh hồn, chúng trở nên sống động đẹp đẽ đến mức rung động lòng người, ở gần trước mắt hắn như đưa tay là có thể chạm vào.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Lục Vô Ưu cũng rất phức tạp.