PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-12-12 11:23:21
Lượt xem: 115
Lâm Chương ngay lập tức lùi lại hai bước, vẻ mặt đầy xấu hổ muốn rời đi, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa thấy — Hạ Lan tiểu thư ngồi bên giường của Tễ An, hai người dán sát mặt vào nhau, nếu không phải vì mình lên tiếng làm gián đoạn, nói không chừng hai người họ đã…
Y không còn tâm trí để nghĩ nhiều, mặc dù hai người họ đã có hôn ước, việc này cũng không hợp lễ, y chỉ cảm thấy cả người bị cảnh tượng đó đập vào mặt, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Hạ Lan tiểu thư và Tễ An huynh… lại có thể thân mật đến vậy sao…
Hạ Lan Từ đứng dậy, vội nói: “Vừa nãy ta chỉ đang đút thuốc cho hắn…”
Nhưng Lâm Chương rõ ràng không muốn nghe giải thích, y hoảng hốt chắp tay lại: “Là ta đến không đúng lúc, đã quấy rầy rồi, Tễ An huynh hãy dưỡng thương cho tốt, ta… ta… hôm khác sẽ đến thăm huynh sau.”
Nói xong, Lâm Chương bước đi loạng choạng, không còn dáng vẻ thong dong như thường ngày.
Hạ Lan Từ nhất thời cũng có cảm giác ngượng ngùng khó tả, suy cho cùng hai người từng suýt bàn chuyện hôn nhân, việc này lại diễn ra trước mặt Lục Vô Ưu, bây giờ Lâm Chương lại nhìn thấy cảnh nàng và Lục Vô Ưu không đứng đắn thế này — thực ra Lục Vô Ưu chỉ ghé vào bên tai nói vài lời mà thôi— nhưng nàng vẫn có một cảm giác chột dạ khó hiểu.
Nàng bất giác đưa mắt nhìn về phía Lục Vô Ưu: “Chuyện này… huynh sẽ giải thích với Lâm Chương thế nào?”
Lục Vô Ưu nằm xuống giường lại, thở yếu ớt nói: “Hạ Lan tiểu thư, ta còn đang bị thương nặng đó… nàng đã quan tâm đến Thiếu Ngạn như vậy, nếu ta thật sự không qua khỏi, nàng gả cho hắn cũng không phải không được.”
Hạ Lan Từ: “…”
Cái tật xấu thích nói lời châm chọc của người này đúng là không chữa nổi.
Hạ Lan Từ ngay lập tức bày ra vẻ mặt tình sâu nghĩa nặng đáp lời: “Lục đại nhân yên tâm, nếu như huynh không may qua đời, ta nhất định sẽ thủ tiết vì huynh, ừm… ít nhất năm năm.”
Lục Vô Ưu cảm động đến mức gần như muốn ngủ thiếp đi. “Vậy ta về trước đây.”
Hạ Lan Từ thấy vậy cũng không muốn nán lại lâu, đang định đứng dậy rời đi, bỗng thấy Lục Vô Ưu mở mắt, nhanh chóng ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó quay lại nhìn nàng: “Người nghe lén mới vừa đi rồi… dù rằng không biết liệu có còn quay lại không.”
Thấy giọng điệu hắn đã nói chuyện như bình thường, Hạ Lan Từ cũng không cần giả vờ nữa, hỏi thẳng vào vấn đề: “Vết thương của huynh thật sự không sao chứ? Tại sao Nhị Hoàng tử lại đột ngột ra tay với huynh?”
Lục Vô Ưu nhanh nhẹn xuống giường, rót cho mình một chén trà để súc miệng, nói: “Thương tích không nghiêm trọng. Thích khách có võ công, rõ ràng không phải là hộ vệ võ tướng bình thường. Ban đầu ta còn tưởng rằng là thù oán cá nhân, sau đó nghĩ lại dường như ta cũng không có kẻ thù nào…”
Từ lúc hắn tám chín tuổi đã ra ngoài đi học, chỉ thỉnh thoảng mới về nhà, cho dù là thù địch của cha mẹ hắn cũng không tìm đến hắn được.
“Hơn nữa, thích khách dường như không có ý lấy mạng ta, mà giống như ép ta ra tay hơn, cho nên ta không động thủ với kẻ đó, còn để mình bị thương một chút để khiến mình trông có vẻ thê thảm hơn.”
Hắn súc miệng xong, bắt đầu lục lọi tìm đồ.
“Sau đó ta đã phái người đi theo dõi tên thích khách đó, lần theo dấu vết mới xác định được là Nhị Hoàng tử. Còn về lý do vì sao hắn ra tay với ta, e rằng không chỉ vì ta giành lấy tình yêu của hắn… Đêm đó chúng ta cùng nhau trốn thoát đã làm hỏng kế hoạch của hắn, có lẽ hắn đã nghi ngờ ta nên muốn dò xét nội tình bên trong của ta. Nhân tiện nói thêm một câu, hộ tịch của ta đã được làm giả, dù có điều tra sâu vào cũng không tra ra được cha mẹ ta… À, tìm thấy rồi, may mà còn một gói.”
Lục Vô Ưu lôi ra một gói kẹo mật được bọc kín, lấy một viên bỏ vào trong miệng, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên để lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Hạ Lan Từ giật mình: “Làm giả sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Cũng là để cho người ngoài xem thôi, cha mẹ ta đều là người dân bình thường, vì vậy ta rất ít khi đề cập đến họ để tránh rắc rối khi làm quan sau này. Sở dĩ ta nhờ nàng giữ bí mật chuyện ta biết võ cũng là vì lý do đó.
Trong Hàn Lâm Viện, làm đến chức quan Nhật giảng tất nhiên phải đối mặt với Thánh thượng sớm chiều, nếu võ công của ta quá cao lại có lai lịch không rõ ràng, Thánh thượng làm sao yên tâm được? Nàng có muốn ăn một viên kẹo không?”
Hắn hết sức chân thành đưa gói kẹo ra.
“Không đâu, cảm ơn.” Hạ Lan Từ từ chối rồi hỏi tiếp: “…Vậy sao huynh lại nói cho ta biết chuyện này?”
Lục Vô Ưu tỏ ra khó hiểu: “Chẳng phải nàng sẽ thành thân với ta sao? Ta không nên nói cho nàng biết à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-76.html.]
Hạ Lan Từ nhất thời cứng họng, không nói nên lời.
Lục Vô Ưu khẽ cong môi mỉm cười, nói: “Là do ta nghĩ rằng, chúng ta đã bước lên cùng một con thuyền, tốt nhất vẫn nên thẳng thắn với nhau một chút để tránh sau này nghi kỵ lẫn nhau. Ta không hứng thú với việc ngày ngày đấu trí với người bên gối.”
Lúc nói ra ba từ “người bên gối”, hắn không hề đỏ mặt. Nhưng Hạ Lan Từ lại có cảm giác xấu hổ đến lạ.
Điều này bất giác khiến nàng nhớ lại chuyện vừa nãy: “… Phải rồi, huynh định giải thích thế nào với Lâm công tử? Vừa rồi trông hắn không được tốt lắm.”
Lục Vô Ưu đặt tay lên trán, vẻ mặt có hơi khó xử: “Sau này hẵng nói, dù sao hắn cũng dễ dỗ… chỉ cần ta dùng lời không có lương tâm hơn chút là được. Có điều, nàng quan tâm đến hắn thế này, Hạ Lan tiểu thư, liệu có phải là tình cũ khó quên không?”
Nếu không vì giọng điệu của hắn quá đỗi bình thản, Hạ Lan Từ có thể đã hiểu lầm gì đó.
Nhưng hiểu rõ về nhau cũng có cái lợi của nó.
Hạ Lan Từ cũng cất giọng điềm nhiên đáp lời: “Huynh nghĩ nhiều rồi, ta và Lâm công tử dù quen biết đã lâu, nhưng không hề có tình riêng.”
Lục Vô Ưu khựng lại, nở một nụ cười mang chút khôi hài: “Trước đó ta cũng đã giải thích mối quan hệ của chúng ta như vậy với Lâm Thiếu Ngạn.”
Hạ Lan Từ giật mình, muốn nói hai chúng ta thật sự… không có tình cảm riêng tư, nhưng cũng không thể gọi là trong sạch.
“Bỏ đi, đừng nhắc đến hắn nữa.” Lục Vô Ưu lảng sang chuyện khác: “Nhị Hoàng tử không từ thủ đoạn như vậy, sau này cũng chưa chắc không ra tay với nàng. Ngoài thuốc và trâm sắt ta đã đưa, trên người nàng có vật gì khác để phòng thân không?”
Hạ Lan Từ thật sự có chuẩn bị.
Nàng cẩn thận lấy từ trong ống tay áo ra một thanh chủy thủ đã được bọc kỹ, đưa cho Lục Vô Ưu xem: “… Cái này.”
Lục Vô Ưu nhận lấy chủy thủ nhìn lướt qua, không nhịn được bèn nói: “Vỏ đao này cũng quá thô rồi.”
Sau đó hắn rút vỏ đao ra, động tác rất thuần thục, dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên thân đao, dùng ngón tay khẽ miết vào lưỡi dao.
Hạ Lan Từ tốt bụng nhắc nhở: “… Huynh cẩn thận đừng để bị đứt tay.”
Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng, nhếch môi cười: “Lưỡi đao cùn thế này, bảo nàng cầm đến đ.â.m ta cũng chưa chắc đ.â.m c.h.ế.t được ta, nàng còn cần lo lắng sao?”
Hạ Lan Từ: “…”
Đây là thanh chủy thủ mà nàng khó khăn lắm mới xin được từ ca ca. Nàng cũng không thể nào mang theo một con d.a.o làm bếp hay rìu chặt củi bên mình được.
Nàng thẹn quá hóa giận nói: “Xem xong thì trả lại cho ta.”
Lục Vô Ưu lại bẻ cong lưỡi d.a.o qua lại rồi nói: “Đừng vội, lát nữa ta sẽ tìm cho nàng một thanh chủy thủ khác sắc bén vô cùng, đảm bảo mỏng như cánh ve, cắt sắt như bùn, cạo lông đứt gốc, tốt hơn cái này cả trăm lần.” Vừa nói xong, lưỡi d.a.o đột nhiên gãy đôi, hắn ngây người nhưng không hề tỏ ra áy náy: “Không phải tại ta, mà là thanh d.a.o này vốn không tốt… Thanh Diệp.” Nói rồi hắn cất cao giọng hơn, tên người hầu vừa rồi lau mồ hôi cho hắn liền nhanh chóng chạy vào, khuôn mặt đầy nịnh nọt, nói: “Thiếu chủ, ngài có việc gì cần dặn dò?”
Hạ Lan Từ: “…?”
Thiếu chủ là cách gọi gì đây?
Lục Vô Ưu nói: “Đi vào nhà kho, mang thanh đao ‘Tuyết Dạ’ ra đây cho Hạ Lan tiểu thư.”
“Dạ!”
Hạ Lan Từ cố nhịn, nhưng không nhịn được, dù sao hắn cũng đã nói hãy thẳng thắn với nhau: “… Thiếu chủ là sao?”
Lục Vô Ưu thản nhiên trả lời: “Chỉ là một cái xưng hô thôi, nàng không cần quá để ý, có người ngoài hắn sẽ không gọi ta như vậy.”