PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-12-12 11:26:46
Lượt xem: 101
Hạ Lan Từ thành khẩn giải thích: “Ta cũng không ngờ nàng ta ngày nào cũng chạy đến chỗ huynh. Nếu biết trước, ta nhất định sẽ đến đây thường xuyên hơn, không để huynh phải chịu khổ một mình.”
Nàng vừa nghe có một lúc mà đã thấy không thể chịu nổi. Lục Vô Ưu chịu đựng suốt ba ngày này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Thôi được rồi, nàng có tấm lòng này là được.”
Lục Vô Ưu dường như cũng không thực sự muốn oán trách nàng, chỉ thở dài một hơi, hai tay xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: “Tóm lại… trước hết hãy cố gắng vượt qua những ngày trước hôn lễ này, chuyện hôn sự của chúng ta thật sự có hơi gian nan.”
Hạ Lan Từ rất đồng ý với lời hắn nói, cũng lặng người thở dài theo.
Nếu như đối phương không phải là Lục Vô Ưu, thay vào đó là bất kỳ công tử quan lại nào khác, bị ám sát một lần như thế này có thể sẽ sợ đến hồn bay phách lạc.
Cho dù là một quân tử phẩm hạnh tốt như Lâm Chương, sẽ không hủy hôn với nàng, Hạ Lan Từ cũng sợ rằng cũng sẽ cảm thấy áy náy vì liên lụy đến đối phương, hai người chắc chắn sinh ra hiềm khích trong lòng, dù hiện tại nàng cũng có chút áy náy, nhưng trong tình cảnh cả hai cùng liên lụy lẫn nhau, tâm trạng rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
“… Còn khoảng bao nhiêu ngày nữa?”
Lục Vô Ưu đáp: “Đợi khi thiếp canh được gửi trở lại, tính từ ngày tặng lễ vật hứa hôn đến khi hôn lễ diễn ra, nhiều nhất là nửa tháng. Nàng không thấy bên ngoài đã treo đèn lồng rồi sao?”
Hạ Lan Từ ấp úng nói: “Có phải là chiếc đèn lồng một mặt đỏ một mặt trắng không?”
Lục Vô Ưu điềm tĩnh nói: “Đúng, chiếc đèn lồng đó treo chính diện là màu đỏ, treo ngược là màu trắng. Trước mắt cứ treo ngược một thời gian, để tạo không khí, đợi gần đến hôn lễ cưới thì treo xuôi lại.”
“…”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc, đột nhiên nhớ ra một việc: “Đúng rồi, ngoài sân chất đầy đồ là có chuyện gì vậy?”
Lần trước đến vẫn chưa thấy, lần này lại thấy trong sân phủ Lục Vô Ưu chất đầy đồ đạc, có gà, vịt, ngỗng, còn có các loại thảo dược còn cả rễ mà nàng không rõ tên, một cây hành lớn đến chọc trời, chưa kể đến trứng gà, đồ khô rau cải phơi nắng, thậm chí còn có một con rùa nuôi trong chum, trông giống hệt như chợ trời.
“Ồ, những thứ đó à… là quà biếu người ta mang đến nhà.” Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Trước đây khi ta sống ở phủ nhà người thân, số người đến thăm không nhiều như vậy. Sau khi chuyển về đây, thêm việc ta bị ám sát trọng thương, người ta nhân cơ hội đến nhà thăm bệnh biếu quà không ngớt, kho chứa không đủ chỗ, nên đặt cả ở đó. Trong thư phòng bây giờ còn một đống bái thiếp chưa kịp xem… Đương nhiên những thứ quý giá ta đều nhờ Thanh Diệp trả lại cho họ, chỉ để lại mấy thứ này.”
Hạ Lan Từ hơi ngạc nhiên: “Nhiều vậy sao?”
Vì cha nàng ở bên ngoài nổi tiếng là quan thanh liêm, nên số người đến nhà thăm hỏi đã ít lại càng ít hơn, ngay cả dượng của nàng cũng tránh hiềm nghi nên không thường lui tới phủ, những người qua lại nhiều nhất đều là những học trò nghèo mà cha nàng thỉnh thoảng tiếp tế giúp đỡ, nhưng một khi họ ra làm quan, cha nàng cũng thường cắt đứt liên lạc, vì vậy Hạ Lan Từ không biết được rằng, một phủ đệ nhà quan lại bình thường sẽ bận rộn đến mức nào.
Lục Vô Ưu nói như lẽ dĩ nhiên: “Vì danh tiếng của ta rất lớn… Có phải lâu rồi nàng không ra ngoài đúng không?”
Hạ Lan Từ khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-79.html.]
Sau khi trải qua vụ việc Thế tử Tào Quốc Công và Nhị Hoàng tử, nàng thực sự có hơi e ngại, sợ rằng ra ngoài lại gặp nạn đào hoa vô tình tìm đến, thế nên gần đây hầu như không ra ngoài, chỉ nghe Diêu Thiên Tuyết kể đủ các chuyện phiếm về hôn lễ.
Lục Vô Ưu suy nghĩ một lát rồi nói: “…Thanh Diệp, ngươi vào đây.”
Thanh Diệp ngay lập tức đẩy cửa bước vào, hắng giọng nói: “Thiếu chủ, ngài yên tâm, thuộc hạ đã khuyên vị Ngự y đó đi rồi, đảm bảo không tiết lộ một chút tin tức nào… Gì cơ, muốn hỏi Thiếu chủ hiện giờ danh tiếng lớn đến mức nào sao? Hạ Lan tiểu thư, để ta nói cho cô biết, không phải ta khoe khoang, chỉ trong ba ngày này, phủ thiếu chủ đã nhận được bốn năm mươi bái thiếp, không chỉ là đồng môn, đồng hương, đồng niên, đồng liêu của thiếu chủ… mà các quan viên Lục bộ đều có gửi bái thiếp đến muốn kết giao, từ Thông Chính Ty, Quốc Tử Giám, đến Ngũ Thành Binh Mã Ty đều có đủ, đương nhiên phẩm cấp không cao lắm… Nếu không tính cái đó, còn có nhiều sĩ tử danh tiếng muốn đến làm mưu sĩ cho thiếu chủ, muốn đầu quân, muốn bái sư, cầu chỉ dạy… Nếu không phải vừa rồi Công chúa đến, ngoài cửa chắc đã bị chặn kín rồi.”
“… Người xin được chỉ dạy và bái sư là nhiều nhất, trong thư phòng có một đống dày cộp các bài văn chương được gửi đến.” Thanh Diệp dang rộng hai tay ra để mô tả: “Tất cả đều là của các sĩ tử khắp nơi. Sau khi danh tiếng liên tiếp đỗ đầu sáu kỳ thi liên tiếp của thiếu chủ truyền ra ngoài, nghe nói ở Thanh Châu đã có người đang xây văn miếu cho thiếu chủ.”
Lục Vô Ưu chống cằm nói: “Chuyện này ta đã muốn nói với nàng từ trước. Hàn Lâm Viện đang chuẩn bị bắt tay vào sửa sử của Tiên Đế, ta thật sự không có thời gian xem, đợi nàng gả qua đây xem giúp ta.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên nói: “… Ta còn có nghĩa vụ này sao?”
Lục Vô Ưu gật đầu: “Chẳng lẽ mới về Kinh ba năm mà đến sách nàng cũng không đọc nữa sao?”
Sách thì đương nhiên nàng vẫn đọc như thường, dù sao cha nàng nghèo rớt mồng tơi, trong nhà cũng chỉ có sách là nhiều.
Hạ Lan Từ ngừng lại: “Nhưng… người ta đến tìm huynh mà, huynh chắc chắn ta xem giúp huynh thì không có vấn đề gì chứ?”
Lục Vô Ưu nhướng mày, cười nói: “Thế thì sao, trước đây chẳng phải nàng khao khát so tài văn chương với ta sao, bây giờ không tự tin nữa à?”
Khi ở Thanh Châu, quan hệ của hai người cực kỳ tệ, ngoài việc gặp nhau nói lời châm biếm, Hạ Lan Từ còn thường muốn so tài văn chương với hắn, ở thư viện Giang Lưu phân chia nam nữ học riêng, mỗi lần khảo thí văn chương cũng phân chia kết quả giữa hai bên. Khi đó văn chương của Hạ Lan Từ thường đứng đầu bảng nữ – mặc dù nàng cho rằng kết quả có thể liên quan đến việc hầu hết mọi người cho rằng nữ tử chỉ cần biết đọc biết viết là được, không cần hiểu biết quá sâu sắc.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu huynh không ngại, ta cũng không vấn đề gì.”
Hai người đang trò chuyện, bên ngoài vang lên tiếng náo nhiệt. “Thánh chỉ đến!”
Hạ Lan Từ: “…!”
Lục Vô Ưu ngáp một cái, rồi nằm xuống giường trở lại.
Thanh Diệp đi ra đón tiếp, bên ngoài vang lên giọng nói của một thái giám: “Hoàng thượng biết Lục Trạng nguyên nằm bệnh không dậy nổi, thánh chỉ này để ta vào truyền là được, Lục Trạng nguyên không cần ra ngoài…”
Thái giám vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Lan Từ, ông ta liền tươi cười hăm hở: “Hạ Lan tiểu thư cũng ở đây à, thật là đúng lúc, cũng đỡ cho ta phải đến Hạ Lan phủ chuyến nữa.”
Lục Vô Ưu tiếp tục làm ra vẻ yếu ớt, vùng vẫy như đang cố gắng ngồi dậy, thái giám vội nói: “Lục Trạng nguyên đã bệnh như thế này rồi, đừng động đậy nữa! Cứ nằm yên đó…”
“Thánh thượng biết đại nhân bị ám sát, lo lắng đến mức ngủ không yên lòng nên mới lệnh cho ta mang đến những thứ này để đại nhân bồi dưỡng thân thể. Bên phía Hàn Lâm Viện đại nhân không cần lo lắng, đã đánh tiếng qua Chưởng viện rồi, biết Lục Trạng nguyên trước đây bận rộn việc sửa sử, lần này công lao cũng sẽ không rơi mất đâu.”
Hạ Lan Từ nhìn cây sâm núi lâu năm được mang đến, thầm nghĩ, mặc dù Hoàng thượng và Nhị Hoàng tử không giống cha con ruột, nhưng những thứ được tặng thì lại khá giống.