PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-12-12 11:27:39
Lượt xem: 102
Ngoài nhân sâm núi, đương nhiên còn có một số dược liệu quý giá khác.
Lục Vô Ưu vẻ mặt bệnh tật, giọng thì thầm như muỗi kêu, vào vai diễn một thiếu niên bệnh tình nguy kịch như sắp c.h.ế.t vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người ta nhìn thôi đã thấy thương cảm.
“… Tạ ơn Thánh thượng, đa tạ Tiền công công.”
“Tạ ơn Hoàng thượng là đủ rồi, ta cũng vì lo lắng nên đặc biệt đến thăm Lục Trạng nguyên ngươi. Tên thích khách ám sát ngươi ngày đó thật đáng chết, Hoàng thượng đã lệnh cho Cẩm Y Vệ điều tra, không lâu nữa sẽ đòi lại công đạo cho ngươi… Còn nữa, Hoàng thượng nghe nói Lục trạng nguyên sắp cưới thiên kim của Hạ Lan đại nhân, biết Hạ Lan đại nhân đã quen sống thanh bần, nên đặc biệt ban thưởng một số trang sức châu bảo trong cung cho Hạ Lan tiểu thư làm của hồi môn.”
Hạ Lan Từ thực sự không ngờ đến điều này. Nàng cũng vội vàng tạ ân theo.
Vị Tiền công công tươi cười như hoa, thân thiện và ân cần khỏi phải chê: “Hai vị thực sự là một đôi kim đồng ngọc nữ, chỉ nhìn thôi đã khiến ta thấy vui mắt vui tai, vô cùng xứng đôi. Có được thê tử thế này, Lục đại nhân phải nhanh chóng tĩnh dưỡng cho khỏe lại, đừng phụ lòng mỹ nhân như hoa.”
Tiễn người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trên vẻ mặt đều có vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt Lục Vô Ưu rời khỏi khuôn mặt Hạ Lan Từ, đột nhiên cười nói nói: “Hoàng thượng biết là Nhị Hoàng tử phái người ám sát ta, cho nên lần này bù đắp lại thay cho con trai mình, có lẽ cũng xem như tạ lỗi vì hành vi thất lễ của Công chúa.”
Hạ Lan Từ suy tư: “Nhưng huynh vốn dĩ không nên biết chuyện này.”
Lục Vô Ưu mỉm cười hờ hững: “Đúng vậy, cho nên bây giờ ta vốn nên vô cùng cảm kích, muốn hy sinh đến đầu rơi m.á.u chảy để báo đáp ân đức của Hoàng thượng. Ta đã nói với nàng rồi, danh tiếng của ta trong giới sĩ lâm rất lớn, nếu chuyện Nhị Hoàng tử vì ganh ghét căm hận mà phái người ám sát ta truyền ra ngoài, hắn thực sự không có kết quả tốt.”
Hạ Lan Từ vẻ mặt ngờ vực: “… Chẳng lẽ huynh định truyền ra ngoài sao?”
Lục Vô Ưu chậm rãi lắc đầu, dù đang cười nhưng trong mắt lóe lên một tia u ám khó lường: “Truyền ra cũng không thể lật đổ hắn, nhưng chỉ cần chuyện này một ngày không nói ra, Hoàng thượng sẽ luôn cảm thấy thiếu nợ ta. Nàng xem, chẳng phải tiện thể ban thêm của hồi môn cho nàng sao? Nếu hắn ám sát ta thêm vài lần nữa, nói không chừng ta có thể trực tiếp thăng làm quan Nhật Giảng rồi.”
Hạ Lan Từ luôn cảm thấy lời hắn nói mang theo hơi hướng đại nghịch bất đạo thế nào.
Nhớ đến cha nàng luôn thành tâm hy sinh vì đất nước dù ‘đầu rơi m.á.u chảy’, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác khác biệt nhưng lại mơ hồ cảm thấy Lục Vô Ưu nói có lý.
Lục Vô Ưu chú ý đến sắc mặt của nàng, ho khan một tiếng nói: “… Trung quân ái quốc giống như Hạ Lan đại nhân cũng không có gì sai, chỉ là tình cảnh của chúng ta hiện tại hơi phiền phức.”
Hạ Lan Từ lấy lại tinh thần nói: “Không sao, ta cảm thấy huynh… cũng rất có ý tưởng.”
Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng.
Hạ Lan Từ thành thật nói: “Nếu như ta cũng trung quân ái quốc như vậy, hiện giờ ta đã theo Nhị Hoàng tử từ lâu rồi.”
Hai vai Lục Vô Ưu run rẩy, giọng nói cũng run theo, hơi thở yếu ớt, bật cười nói: “Cũng đúng.”
Cả hai người bọn họ đều không cam chịu số phận nên mới rơi vào tình cảnh này.
Đang nói chuyện, Lục Vô Ưu bình thản từ trên giường ngồi dậy, động tác và dáng vẻ yếu ớt vừa rồi hoàn toàn biến mất như thể đã đổi thành một người khác. Hắn vừa đi vừa đẩy cửa nói: “Vừa hay, ta còn có một chuyện…”
Hắn dẫn Hạ Lan Từ đi ra ngoài, lúc này cửa lớn đã đóng, bỏ qua tiếng gà kêu vịt gào trong sân, phủ đệ vẫn có hơi tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-80.html.]
“… Căn nhà này mặc dù đã được mua lại, cũng đã dọn dẹp mấy ngày, nhưng phần lớn các gian phòng vẫn chưa bày trí, muốn hỏi nàng có sở thích gì không?”
Hạ Lan Từ sững sờ: “Ta còn chưa gả qua mà.”
Lục Vô Ưu nói: “Đợi nàng gả qua mới đổi cũng phiền phức không phải sao? Với lại, sau hôm nay nàng cũng không cần đến thăm ta nữa.”
Hạ Lan Từ nghi ngờ: “Hửm?”
Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Ta đi tránh nạn — nói là tìm được một thần y chữa bệnh, tạm thời không ở trong phủ, Công chúa có lẽ sẽ không tìm được ta.”
Hạ Lan Từ không ngờ hắn còn có chiêu này. “Huynh cũng không dễ dàng…”
Lục Vô Ưu chỉ vào “chợ trời” trong sân rồi nói: “Đúng rồi, những thứ này nàng có thể mang đi hết được thì mang về đi.” Hắn thậm chí còn giới thiệu thêm vài câu: “Con rùa này nghe nói đã nuôi trăm năm, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ.
Còn cây hành lớn này, người đưa đến nói là thần hành trăm năm gặp một lần, thân cao hơn cây gỗ, có thể cầu phúc ước nguyện… Cả những dược liệu Hoàng thượng ban cho vừa nãy nữa, nàng cũng mang về hết đi.”
Trông hắn giống như đang dọn sạch kho thóc trước khi chạy nạn. Hạ Lan Từ vô thức nói: “Sao ta mang về hết được…”
Lục Vô Ưu nói: “Ta sẽ cho người dùng xe ngựa đưa qua phủ, coi như ta hiếu kính Hạ Lan đại nhân trước vậy.”
Giọng điệu hắn nói vẫn vô cùng thản nhiên.
Hạ Lan Từ cố gắng vượt qua tâm lý muốn từ chối, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Nàng định lấy từ trong lòng ra chiếc bánh ú đường mà nàng đặc biệt mua đưa cho Lục Vô Ưu, nhưng lại vô tình làm rơi một thứ gì đó ra trước.
Lục Vô Ưu nhìn thấy trước liền cúi người nhặt lên, hắn cứ nghĩ là một chiếc khăn tay, đang định trả lại cho nàng, nhưng khi nhìn kỹ thì ngây người ra đó.
“… Đây là cái gì?”
Hạ Lan Từ ánh mắt lóe lên: “… Một chiếc túi thơm.”
Lục Vô Ưu lại tập trung nhìn kỹ lại một lúc, có vẻ khó khăn mở lời: “Nàng thêu à?”
Hạ Lan Từ cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay ra: “Huynh trả lại cho ta trước đã.”
“Hạ Lan tiểu thư…” Giọng Lục Vô Ưu nói ra có vẻ mê hoặc khác thường: “Ta có thể hỏi một câu không? Hình nàng thêu… rốt cuộc là gì vậy?”
“… Một đống chỉ đen mà thôi.”
“Có ngụ ý gì không? Chỉ về tình trạng rối như tơ vò của chúng ta bây giờ sao?”
Hạ Lan Từ dứt khoát thuận theo lời nói bậy bạ của hắn, gật đầu đáp lại: “Ừm, huynh nói rất đúng.”
Lần này đổi lại Lục Vô Ưu câm nín: “…?”
Nàng thẳng thừng bất chấp nói: “Ta mới học chưa lâu, còn chưa thêu đẹp lắm, vốn định theo lệ thêu một cái túi thơm cho huynh, nhưng mà… huynh vẫn nên đưa lại cho ta đi.”
Lục Vô Ưu ngập ngừng nói: “Quả nhiên là… cho ta?”