Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-12-12 14:38:26
Lượt xem: 65

Hôn sự của Tân khoa Trạng nguyên Lục Vô Ưu và Hạ Lan tiểu thư vừa truyền ra bên ngoài đã khiến toàn bộ Kinh thành chấn động kinh ngạc, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng lòng tan nát.

Dẫu sao thì không lâu trước đây, Trạng nguyên mới diễu hành qua phố, các cô nương tiểu thư từ trong phố lớn ngõ nhỏ từng nhìn thấy hắn hẵng còn in sâu hình ảnh trong đầu, nhất là khi biết chàng thiếu niên tuấn tú ấy còn chưa thành gia thất, càng khiến người ta mơ mộng nhiều hơn — dường như cảnh ngọt ngào đằm thắm giữa tài tử và giai nhân đã khắc sâu trong lòng mọi người.

Ai mà chẳng muốn có một câu chuyện tình dưới trăng cùng chàng Trạng nguyên trẻ tài cao tám đấu chứ?

Sau đó khi biết rằng hắn đã đính hôn ở quê nhà họ cũng đành từ bỏ mơ mộng, còn có người cảm thán vị Trạng nguyên cũng là người chí tình chí nghĩa, vẫn chung tình với vị hôn thê từ khi chưa phát đạt — nào ngờ mới chớp mắt lại thấy hắn đến Hạ Lan phủ cầu hôn Hạ Lan tiểu thư.

Mọi người: “…”

“… Đó cũng là chuyện thường tình của con người thôi, không thể trách Lục Trạng nguyên được.”

“Dẫu sao cũng là Hạ Lan tiểu thư, có chuyện gì xảy ra ta cũng không thấy lạ.”

“Một Trạng nguyên liên tiếp đỗ đầu sáu kỳ thi, không ngờ cũng không vượt qua được ải mỹ nhân…”

Mọi người đều nghĩ Lục Trạng nguyên ham muốn sắc đẹp của Hạ Lan tiểu thư, dù sao thì người mê đắm sắc đẹp của Hạ Lan tiểu thư cũng không ít, nhưng Hạ Lan phủ chấp nhận lại vượt ra khỏi suy đoán của mọi người.

Trong lúc nhất thời, tại các tửu lâu ở Kinh thành, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nam tử uống rượu nói xằng nói bậy, câu nào câu nấy cũng đều căm phẫn sục sôi.

“Ta thấy tên Lục Vô Ưu kia chẳng qua cũng chỉ thế thôi mà.”

“Gì mà Văn Khúc Tinh đỗ đầu Lục nguyên, cũng có nhiều mắt nhiều miệng hơn chúng ta đâu.”

“Mẹ ta còn khen hắn là Linh đồng chuyển thế, cũng chỉ đẹp ngang ngửa ta, không tuấn tú hơn ta bao nhiêu, vì sao Hạ Lan đại nhân lại vừa ý hắn chứ.”

“Gã Trạng nguyên kia lại còn bội tín bội nghĩa, nói về đức hạnh có khi còn không bằng ta nữa là!”

Không ngờ vài ngày sau lại có tin tức truyền ra ngoài rằng vị hôn thê mà Lục Trạng nguyên đã hứa hôn ở quê nhà chính là Hạ Lan tiểu thư.

Câu chuyện đã biến thành hai người tự quyết định chuyện chung thân, Hạ Lan đại nhân khinh thường xuất thân của Lục Trạng nguyên nên muốn phá hoại uyên ương, còn có ý muốn trèo lên cành cao Thế tử Tào Quốc Công — Đúng vậy, không một ai nghĩ tới, Thế tử Tào Quốc Công đến giờ vẫn còn có vai diễn, Hạ Lan tiểu thư một lòng một dạ thà c.h.ế.t không đồng ý, hai bên cãi nhau không dứt, cuối cùng chờ đến khi Lục Trạng nguyên đề tên bảng vàng, đến nhà cầu hôn, người có tình mới thành gia thất.

Phiên bản này thực ra có khá nhiều lỗ hổng, nhưng lại được lan truyền rộng rãi nhất, vì tình tiết khiến mọi người hóng hớt thích thú, còn hấp dẫn hơn nhiều so với kịch bản đương thời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-82.html.]

Nghe nói còn có một gánh hát đặc biệt dựa trên câu chuyện này diễn vài vở trên đài, nhận được phản ứng rất tốt.

Tóm lại, mối hôn sự này vẫn chưa thành hình thì đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của dân chúng Kinh thành, mãi cho đến ngày Trạng nguyên gặp phải thích khách ám sát bị thương nặng mới đạt tới đỉnh điểm — câu chuyện thật là kịch tính.

Chủ đề “Là ai đã động thủ” nhất thời dấy lên mọi lời bàn tán xôn xao, có người nói là do người của phủ Tào Quốc Công ghi hận trong lòng, có người cho là người hâm mộ Hạ Lan tiểu thư, cũng có người nói là Bảng nhãn hoặc Thám hoa cùng một khoa, thậm chí còn có người nói là Hạ Lan đại nhân, nói rằng ngoài mặt ông chấp nhận nhưng lòng vẫn canh cánh không nuốt trôi cục tức này, kéo theo một đám người thích hóng hớt thường xuyên liếc mắt nhìn vào phủ nhà Lục Vô Ưu.

Khi thấy ngoài cổng phủ nhà Lục Trạng nguyên treo đèn lồng trắng, mọi người bất giác chỉ nghĩ đến một hướng, nếu Trạng nguyên thực sự không qua khỏi, có lẽ tình tiết vở kịch sẽ đi theo hướng của Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài.

Trong lúc mọi người còn đang bận xem kịch, ngày cưới càng lúc càng đến gần hơn.

***

Trong cung cấm.

Thuận Đế đang cầm quân cờ, đánh cờ với con trai thứ của mình qua một chiếc bàn.

Xung quanh đầy những cung nhân đang đứng hầu nhưng lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hạ cờ thỉnh thoảng vang lên, âm thanh trong trẻo nhưng che đậy sát ý hung hiểm trên bàn cờ.

Trên bàn cờ phản chiếu hai khuôn mặt với biểu cảm hoàn toàn khác nhau.

Khuôn mặt của Thuận Đế vẫn hòa nhã dễ gần như trước, thậm chí ông còn nhàn nhã cầm chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, trong khi Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân lại đang cau mày, chăm chú nhìn vào bàn cờ, đôi môi mím chặt, dường như tinh thần đang rất căng thẳng.

Trong việc chơi cờ, chỉ cần một nước đi sai có thể dẫn đến thua cả ván.

Thuận Đế nhẹ nhàng đặt xuống quân cờ cuối cùng mới thu lại tay áo, rồi ngước mắt quả quyết nói với đứa con trai mà mình sủng ái nhất: “Ngay từ ban đầu, con đã quá vội.”

Ông ấy lại chỉ tay vào vài chỗ: “Nếu con bắt đầu hạ cờ từ những chỗ này, từ từ tiến tới, chưa chắc đã không thể đánh bại quân cờ của Trẫm, nhưng con cứ nhất định chọn nước cờ hiểm.”

Tiêu Nam Tuân không biểu hiện gì trên mặt, chỉ mím môi nói: “Là do nhi thần cờ nghệ không tinh.”

“Con quá hiếu thắng, cái gì cũng muốn hơn, cái gì cũng muốn tranh.” Thuận Đế lại bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Người cầm quyền quá cứng nhắc, chỉ khiến người bên dưới cảm thấy bất an.” Ông ấy khựng lại, nhàn nhạt tiếp lời: “Dù sao cũng chỉ là một nữ tử, có đáng để con như vậy.”

Vừa nghe thấy lời nói của Phụ hoàng, Tiêu Nam Tuân đã biết, ngài muốn hắn phải nhẫn nhịn.

Loading...