PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-12-12 14:44:29
Lượt xem: 73
Suy cho cùng Từ Các lão từng tuổi này trong Nội các vẫn xem như còn trẻ, phụ mẫu lại mất sớm – điều này ở quan trường Đại Ung về sau lại được coi là một lợi thế, không phải chịu phiền phức vì tang chế – vị trí Thủ phụ ít nhất cũng có thể giữ thêm vài năm, đủ để Lục Vô Ưu có thể thuận buồm xuôi gió.
Lục Vô Ưu nhướng mày, cong mắt mỉm cười: “Ta động lòng rồi, nàng sẽ thế nào?”
Hạ Lan Từ: “…” Cũng phải.
Hiện tại chỉ mới chạng vạng, vừa mới hoàn thành lễ cưới xong, lát nữa còn có tiệc cưới, không gian trong Lục phủ có hạn cho nên họ đã đặt tiệc tại tửu lâu gần đó – chủ yếu đều là khách của Lục Vô Ưu, tóm lại hắn vẫn phải ra ngoài tiếp khách, còn buổi động phòng thật sự phải đợi đến sau giờ Hợi.
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chàng đi tiếp khách trước đi, ta ngồi đây đợi chàng.”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng đi cùng ta.” Hạ Lan Từ khó hiểu: “… Hửm ?”
Lục Vô Ưu cười nói: “Nàng ở đây một mình yên tâm sao?” Hạ Lan Từ do dự một lát, nói: “Được rồi…”
Nàng đưa tay kéo lấy khăn trùm đầu: “Vậy cái này…”
Lục Vô Ưu ấn giữ tay nàng lại: “Không sao, không cần tháo.” Hắn chậm rãi, kéo dài âm điệu: “Giữ lại chút cảm giác lễ nghi.”
Rất nhanh, Lục Vô Ưu liền dẫn nàng từ cửa sau lén lút lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
***
Cùng lúc đó, trong đoàn xe của Nhị Hoàng tử, có hai người thân hình nhỏ bé lén lút trèo xuống.
“Công chúa… việc này không hay đâu, chúng ta mau về thôi…”
Tiêu Thiều An bọc mình trong chiếc áo choàng đen, giận dữ nói: “Sao ngươi lắm lời thế, bảo đi theo thì cứ đi theo là được!”
Nàng ta biết chắc ca ca mình không thể từ bỏ ý đồ, đã vậy còn không dẫn mình theo!
May mà nàng ta thông minh, dùng đủ cách uy h.i.ế.p dụ hoặc để lẻn vào trong đoàn xe của ca ca.
Lúc này ngoài trời đã mờ tối, bên ngoài Lục phủ đã chật ních người, vào lúc tiệc cưới diễn ra, tình cảnh xung quanh đều bộn bề, hai người họ nhân cơ hội lẻn vào, không ai phát hiện ra.
Trước đó Tiêu Thiều An đã từng tới căn nhà này, biết rõ vị trí của phòng ngủ chính ở đâu, nàng ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong phủ giăng đèn kết hoa, treo đầy lụa đỏ, bất giác trong lòng dâng lên một cơn ghen tỵ tột cùng, tại sao nữ nhân kia lại có thể danh chính ngôn thuận gả cho Lục ca ca!
Còn nàng ta thân là Công chúa mà lại không thể? Càng nghĩ càng tức.
Tiêu Thiều An không nghĩ ngợi gì liền lẻn vào trong, trong phòng ngủ chính chỉ thắp hai ngọn nến đỏ, ánh sáng mập mờ không rõ, nàng ta lờ mờ thấy tân nương trùm khăn đỏ ngồi trên giường, lòng ghen tị nhất thời càng dâng lên mãnh liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-86.html.]
“Ngươi, qua kia…” Nàng ta chỉ vào đống củi cách đó không xa, ra lệnh cho cung nữ thân cận: “Cầm cái gậy kia đánh ngất người bên trong, rồi kéo người vào trong tủ giấu đi, nhanh lên!… À, khăn trùm đầu nhớ để lại cho ta.”
Cung nữ thân cận này đã từng học được chút võ nghệ, lại không thể chống cự mệnh lệnh của Tiêu Thiều An, chỉ đành phải làm theo.
May mà người bên trong dường như không có phòng bị, chỉ một gậy đã bị đánh ngất dễ dàng, cung nữ giấu người đã ngất vào trong tủ cẩn thận, sau đó mới cầm khăn trùm đầu đi ra ngoài, mọi việc thuận lợi một cách bất ngờ.
Tiêu Thiều An cầm khăn trùm đầu trong tay, trong lòng đắc ý vô cùng.
Nàng ta bảo cung nữ chờ ở ngoài cửa, còn mình thì lẻn vào trong phòng ngồi lên giường, cởi áo choàng đen bên ngoài ra lộ ra bộ váy đỏ bên trong, đồng thời cầm khăn trùm đầu đội lên đầu mình.
***
Dù không phải tiệc cưới nối liền với làm lễ, giữa chừng còn phải di chuyển nhưng hôn lễ cũng bày hơn trăm bàn tiệc, với tư cách là cha vợ, Hạ Lan Cẩn cũng không ngờ một người đến từ Thanh Châu như Lục Vô Ưu, lại quen biết nhiều bạn bè thân thiết ở Kinh thành đến vậy.
Lục Vô Ưu mặc cát phục tân lang đi qua đi lại giữa các bàn, ai đến kính rượu hắn cũng không từ chối, một nụ cười tươi cười như đã đóng đinh trên gương mặt, hết sức khéo léo để ứng phó với mọi hoàn cảnh.
Đến cũng đến rồi, Tiêu Nam Tuân và Từ Các lão ngồi xuống đối diện uống với nhau một ly, được một lúc đối phương có công vụ phải đi trước, hắn cũng gần như hiểu mình đã bị chơi một vố, nhưng cũng không sao… hắn nhấm nháp ly rượu trong tay, nghe tùy tùng thấp giọng báo cáo.
Lục Vô Ưu vừa uống hơn trăm ly, đêm nay có về thẳng nhà được không còn chưa biết.
Hắn cũng lấy cớ cáo từ trước.
Đoàn xe khởi hành, Tiêu Nam Tuân lại chuyển hướng rẽ vào Lục phủ.
Lục phủ giờ phút này không còn náo nhiệt như lúc thành thân, cảnh đêm vắng lặng yên tĩnh, chỉ có chiếc đèn lồng đỏ đang hết mình tỏa ra ánh sáng chói lọi, người bên trong dường như cũng nghỉ ngơi rồi.
Phủ đệ của Lục Vô Ưu hiện giờ được canh phòng rất lỏng lẻo.
Người của Tiêu Nam Tuân leo tường vào, nhanh tay nhanh chân mở cửa sau cho hắn, thậm chí còn không có người nào phát giác được.
Hắn cũng sải bước vào trong như thể đây là nhà của hắn, trong lòng trỗi lên một cảm giác hưng phấn lạ thường, đến khi tân lang trở về hắn tự nhiên sẽ rời đi – nhưng trước đó, vẫn còn kịp để làm rất nhiều việc.
Đẩy cửa phòng tân hôn ra, dưới ánh sáng lờ mờ của hai ngọn nến đỏ, hắn nhìn thấy tân nương trùm khăn đỏ ngồi trên giường đang cúi đầu nghịch ngón tay, dáng hình ẩn mình dưới bức rèm đỏ có hơi mơ hồ, dường như càng khiến người ta run rẩy trong lòng.
Tiêu Nam Tuân khẽ cười một tiếng, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Lan Từ, dục vọng trong hắn như bùng lên.
Tân nương khép hai chân ngồi đó, dáng vẻ căng thẳng đến lạ, nhưng khi nghe tiếng bước chân đến lập tức ngồi thẳng người dậy, giọng điệu run rẩy gọi một tiếng gì đó.
Tiêu Nam Tuân cho rằng là tiếng gọi phu quân, hắn mỉm cười, cầm lấy cây gậy hỷ bên cạnh nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu lên.