Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 90

Cập nhật lúc: 2024-12-12 14:54:17
Lượt xem: 79

Hai khắc sau, trong đêm tân hôn hai người ngồi xe ngựa tiến vào một ngôi nhà được trang trí vô cùng thanh nhã. Ngoài sân trồng từng khóm trúc xanh, có suối nước trong lành cùng tiếng nước chảy róc rách, những ống trúc gõ nhẹ vào đáy suối phát ra tiếng vang trong trẻo, thật sự vô cùng tao nhã.

Lục Vô Ưu quen cửa quen nẻo đi vào trong.

Một tiểu đồng đứng trước cửa cung kính chào đón hắn, không lâu sau bên trong vang lên một giọng nói hồ hởi: “Còn chưa kịp chúc mừng Lục đại nhân tân hôn, nhưng sao ngài lại đến vào giờ này, chẳng phải sẽ bỏ bê tân nương sao… O kìa, lại còn đưa cả tân phu nhân đến à, thực sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này! Nào nào nào, còn không mau chuẩn bị chỗ ngồi cho Lục đại nhân, vẫn là những món thường lệ chứ? Có nữ nhi hồng đã ủ ấm, ngài muốn một bình không? Không à? Được rồi… Chỗ ta còn có vài món mới đó, đặc biệt là hải sản vận chuyển từ Ô Mông đến rất khó khăn, mười phần c.h.ế.t chín phần, cho nên món nào được mang lên bàn đều là tinh hoa, ngài có muốn thử không?”

Hạ Lan Từ ở phía sau nghe vậy chỉ thấy hết sức mù mờ.

Nàng biết Ô Mông, đây là một quốc gia hải đảo phía nam Đại Ung, thường xuyên có xung đột với Đại Ung trên vùng biển, ở đây hay xảy ra nạn cướp biển, nhưng nghe nói có nguồn tài nguyên phong phú, cá và tôm rất nhiều. Khoảng cách từ đó đến Kinh thành có lẽ là một nơi nàng cả đời cũng không đến được, đối với nàng, đó chỉ là một địa danh trên bản đồ.

Hóa ra… thức ăn có thể vận chuyển đến đây sao?

Hai người được dẫn vào một phòng riêng, bên trong cũng được trang trí rất thanh nhã, đàn sáo tĩnh mịch, tường trải rèm trúc cuộn, treo tranh sơn thủy của những danh gia nổi tiếng đương thời, cây đèn cũng được chạm khắc tinh xảo, có kệ bát bảo làm vách ngăn, đặt những món vật dụng tương tự như đồ cổ.

Khi đã ngồi xuống, Hạ Lan Từ cuối cùng không nén nổi tò mò bèn hỏi: “… Đây là đâu?”

Nàng đã sống ở Kinh thành nhiều năm như vậy mà không hề biết, hắn thì mới đến bao lâu chứ, mặc dù nàng thực sự cũng không hay ra ngoài.

Lục Vô Ưu nhúng chén vào nước tráng qua rồi nói: “Một quán cơm mà thôi.”

Hắn nói cứ như thể đây là một quán bánh bao cháo trắng ba văn tiền một phần vậy.

Hạ Lan Từ hỏi tiếp: “… Chàng thường đến đây?”

“Ân sư thích, ta cũng đến vài lần, món ăn ở đây khá ngon, tuy mỗi đĩa có hơi ít một chút.” Lục Vô Ưu thấy nàng có vẻ muốn nói lại thôi, không khỏi cười, nói: “Yên tâm, ta đã nói với người ngoài rằng, trong nhà ta có người kinh doanh nên có chút ít tài sản. Ta vẫn còn đang sửa sử ở Hàn Lâm Viện đó, đâu có cơ hội để tham ô?”

Hạ Lan Từ: “…”

Sơn tặc bây giờ thật sự quá ngạo mạn.

Trong lúc chờ món ăn được mang lên, bởi vì hai người đối diện nhau, ánh mắt Lục Vô Ưu rất khó để không dừng lại trên người Hạ Lan Từ. Nàng vẫn chưa thay bộ áo cưới trên người ra, vẻ đẹp tuyệt sắc không sao sánh được, đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc, ánh nhìn đảo quanh quan sát khắp nơi, đôi mắt như mỗi lần xoay chuyển lại lấp lánh một chút ánh sáng, cánh môi đỏ khẽ cắn nhẹ rồi lại thả ra, dáng vẻ rất tự nhiên và thoải mái, cả người tỏa ra vẻ vô tư không hề phòng bị.

Lục Vô Ưu khó khăn lắm mới dời mắt xuống, dừng lại ở đôi tay thon dài đang giao nhau trước n.g.ự.c của nàng, sau đó nhìn thấy phần cơ thể đè chặt trên mép bàn, đường cong mê người, thật khó để không nghĩ đến cảm giác của nó.

Hắn dứt khoát cụp mắt xuống, tiếp tục uống trà.

Hạ Lan Từ hoàn toàn không biết gì, chỉ thấy trước mắt là những chiếc cốc đĩa tinh xảo đến mức không giống dùng để ăn uống, mà như nên được trưng bày trong tủ hơn. Nàng có hơi không thích ứng được liền cảm thấy căng thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-90.html.]

Thấy Lục Vô Ưu vẫn cúi đầu không nói gì, nàng càng thêm căng thẳng hơn gấp bội.

“Chàng…” Nàng ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Một bữa ăn ở đây khoảng bao nhiêu bạc?”

Lục Vô Ưu đáp: “Đừng lo, ta mời nàng mà…”

Nói xong, hắn dường như cũng nhận ra có gì đó không ổn, liền nói tiếp: “Không đắt lắm đâu, ít nhất không làm ta nghèo được, nàng…”

Hạ Lan Từ chờ câu nói tiếp theo của hắn: “… Hửm?”

Lục Vô Ưu chuyển ánh nhìn sang chiếc kệ bát bảo bên cạnh, miệng chén trà khẽ chạm vào bên môi, nói: “Nàng mặc bộ váy cưới này, trông rất đẹp.”

Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn xuống, nắm chặt lấy tay áo, khuôn mặt khẽ ửng đỏ: “Còn chưa kịp cảm ơn chàng đã tặng áo cưới cho ta.”

Lục Vô Ưu nói: “Ta đã hứa sẽ bồi thường cho nàng mà.” Hắn khựng lại rồi lại ngứa miệng tiếp lời: “Ta đoán phủ của nàng cũng không thể chuẩn bị được đồ cưới quá tốt. Nếu trong lễ cưới ta mặc một bộ trang phục hoa lệ, còn nàng lại ăn mặc đơn giản tầm thường, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng ta không tặng đủ sính lễ, chưa thành thân mà đã bạc đãi nương tử. Dĩ nhiên nếu nàng gả cho người khác thì cũng thôi đi, nhưng đã gả cho ta, ta sẽ không thể để chuyện đó xảy ra.”

Hạ Lan Từ im lặng một lúc, nói: “… Suýt nữa đã làm chàng mất mặt, thật sự xin lỗi.”

Lục Vô Ưu thuận miệng trả lời: “Không sao đâu, Hạ Lan tiểu thư có khuôn mặt này, chắc chắn vẫn có nhiều người ghen tị với ta hơn.”

Lúc này, Hạ Lan Từ thực sự lười tranh cãi với hắn, nàng lại cúi đầu nhìn chiếc váy cưới lộng lẫy trên người mình, thầm nghĩ có lẽ bây giờ chính là thời khắc nàng đẹp nhất trong đời, chắc cũng không còn cơ hội nào để mặc lại như thế này nữa, nàng khẽ nói: “… Chỉ mặc được một lần, thật đáng tiếc.”

Lục Vô Ưu càng suy nghĩ căng thẳng thì miệng lại càng nhanh: “Không đáng tiếc đâu, nếu như nàng thích, sau này có thể mặc ở trong nhà… trong phủ hằng ngày, dù sao cũng không ai cản nàng.”

Hạ Lan Từ không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.

Có thể đừng phá hỏng bầu không khí thế này không?

Lục Vô Ưu khẽ liếc mắt, thấy Hạ Lan Từ hơi hờn dỗi trừng mắt nhìn mình, trong đôi mắt đó, bất kỳ biểu cảm nào cũng mang một vẻ đẹp riêng biệt. Hạ Lan Từ thường ngày luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, dù cười hay cau mày cũng rất kiềm chế và nghiêm túc, chưa từng nổi giận cũng chưa từng cười lớn, nhưng bây giờ dây đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt thoáng qua một chút trách móc nhẹ nhàng, vừa kiêu kỳ vừa quyến rũ, khiến người ta bất giác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Thế là Lục Vô Ưu lại cúi đầu uống thêm một ngụm trà thanh nhiệt giải khát.

Có chuyện gì thế này, chính hắn cũng không hiểu rõ. Trước đây khi nhìn Hạ Lan Từ, hắn đâu có cảm giác như thế này.

Chắc chắn là do nàng trang điểm quá lộng lẫy nên mới dẫn đến vấn đề này… vẫn nên mau chóng ăn xong rồi trở về phủ tắm rửa thay quần áo đi ngủ thì hơn.

Hạ Lan Từ thấy hắn lại im lặng, nàng cho rằng có lẽ do hôm nay hắn đã quá vất vả, giữa đường lại còn phát sinh thêm việc xảy ra giữa Nhị Hoàng tử và Công chúa, hắn còn phải lo dọn dẹp tàn cuộc, đến cuối cùng lại ăn cơm không được yên, chắc chắn là hắn đã quá mệt mỏi nên nàng không quấy rầy nữa, chỉ ngồi yên tĩnh chờ đợi.

Loading...