PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-12-12 14:54:27
Lượt xem: 80
Đợi đến khi những món ăn tinh xảo được mang lên, đã qua một lúc lâu.
Trên khay đựng tinh xảo tao nhã, các món ăn được trang trí gần như những tác phẩm nghệ thuật, thậm chí không thể nhận ra nguyên liệu gốc. Hạ Lan Từ cầm đũa mà không biết gắp vào đâu, còn Lục Vô Ưu không hề chần chừ gắp một miếng ăn cùng với cơm trắng.
Hai người đều ăn rất nhanh, nhưng dáng vẻ ăn uống đều tao nhã, hoàn toàn không phát ra một tiếng động dư thừa nào, như thể đang tuân thủ nghiêm ngặt quy củ “ăn không nói.”
… Chủ yếu là vì hai người đã rất đói.
Hơn nữa… Hạ Lan Từ cũng chưa từng ăn món nào vừa tinh xảo lại vừa ngon như thế này.
Vì khẩu phần không nhiều nên không nhanh no, các món gần như lần lượt được mang từ nhà bếp ra, vừa lên bàn chưa bao lâu đã được ăn sạch rồi lại thay bằng món khác. Khi kết thúc, họ còn được dọn lên hai bát canh bổ dưỡng để thanh lọc cơ thể.
Hạ Lan Từ cúi đầu uống canh, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác tội lỗi.
Chợt thấy có hai bát chè long nhãn hạt sen nho nhỏ được mang lên, bên trong còn có cả đậu phộng táo đỏ cùng các loại hạt, thật sự nằm ngoài bữa cơm này.
Lục Vô Ưu ngẩng đầu nói: “Ta không gọi món này.”
Tiểu nhị cười nói: “Đây là món chè chủ quán tặng cho Lục đại nhân và phu nhân, chúc hai vị đoàn viên hòa thuận, sớm sinh quý tử, giờ này cũng không còn sớm nữa, hai vị đừng để lỡ mất giờ động phòng hoa chúc.”
Thực chất cả hai người đều gần như quên mất chuyện đó. Nhất thời cả hai đều ngẩn ra, cúi đầu uống canh.
Cuối cùng khi cả hai trở về phủ thì đã đúng nửa đêm, phòng tân hôn đã được dọn dẹp gọn gàng, trang trí lại lần nữa, khi Hạ Lan Từ bước vào nhìn thấy Sương Chi – nha hoàn hồi môn theo nàng đang phủi gối đầu. Thấy nàng vào, Sương Chi liền vội vã tiến ra ngoài nghênh đón: “Tiểu thư… À, còn có cả cô gia nữa.”
Lục Vô Ưu rất tự nhiên phất tay ra hiệu cho nàng ấy ra ngoài, giống như sai khiến tỳ nữ của mình vậy. Sương Chi sững lại nhìn sang Hạ Lan Từ thì thấy tiểu thư cũng gật đầu.
Bố trí của ngôi nhà mới đã được Lục Vô Ưu và nàng bàn bạc từ trước, phòng tân hôn đương nhiên là phòng ngủ chính, phía sau là phòng tắm, hai gian trái phủ là phòng phụ, một phòng là thư phòng của Lục Vô Ưu, phòng còn lại là của Hạ Lan Từ.
Sau khi Sương Chi rời đi, Lục Vô Ưu liền nới lỏng cổ áo, bắt đầu cởi bỏ chiếc áo tân lang bên ngoài. Hạ Lan Từ ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu tháo trâm cài trên đầu, nhưng mới tháo được vài cái, nàng không nhịn được nhìn sang Lục Vô Ưu đang cởi quần áo.
Hạ Lan Từ cứ có cảm giác lạ lẫm thế nào.
Lục Vô Ưu thấy ánh mắt Hạ Lan Từ đang chăm chú nhìn mình, dường như nhớ ra điều gì đó, động tác trên tay chợt dừng lại, nói: “… Hạ Lan tiểu thư, đừng mong ta sẽ ngủ dưới đất.”
Hạ Lan Từ cũng ngẩn ra, hỏi: “Tại sao ta phải bắt chàng ngủ dưới đất? Chúng ta…”
Mặc dù chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng hôn lễ đã thực sự được tiến hành. “Chúng ta không phải nên…” ngủ cùng trên giường sao?
Nhưng mấy chữ sau nàng cũng không thốt ra được, trong đầu chợt hiện lên bốn chữ “động phòng hoa chúc”, rồi lại cúi đầu tiếp tục tháo trâm cài trên đầu.
Lục Vô Ưu ném bộ hỷ phục lên ghế quý phi ở gian ngoài, mặc trung y đi vào phòng trong một cách tự nhiên. Nước tắm đã được chuẩn bị sẵn sàng, đang chờ họ trở lại. Trước khi vào, hắn chợt dừng bước chân lại, nói: “Ta đi tắm trước, tắm xong sẽ gọi nàng.”
Hạ Lan Từ vẫn đang loay hoay với búi tóc trên đầu, nghe vậy liền đáp: “… Ừm.”
Một lát sau liền nghe tiếng nước chảy, đợi đến khi nàng tháo tóc xuống buộc lại gọn gàng, mới nghe thấy giọng nói uể oải có vẻ buồn ngủ của Lục Vô Ưu vang lên: “Ta tắm xong rồi.”
Tiếng bước chân vang lên từ phòng tắm ra đến phòng ngủ rồi im bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-91.html.]
Lúc này Hạ Lan Từ mới bắt đầu cởi áo váy, nhưng lại thấy ngại ngùng, đành dứt khoát mặc áo cưới muốn bước thẳng vào phòng tắm.
Khi vạt áo kéo lê trên sàn, lúc đi ngang qua phòng ngủ, nàng nghe Lục Vô Ưu nói: “… Bên trong toàn nước và hơi nước, nàng định mặc thế này vào sao?”
Hạ Lan Từ kéo vạt áo lên: “À…”
Lại nghe tiếng bước chân tiến gần hơn, giọng Lục Vô Ưu vang lên rất gần: “Nếu nàng không cởi được, ta giúp nàng…” Hắn ngừng một lát, giọng nói có hơi châm chọc: “Yên tâm, lần này ta biết cách cởi rồi.”
Nói rồi, tay hắn đã đặt lên dải đai lưng giữa eo của Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ tiến thoái lưỡng nan, muốn nói để nàng tự cởi, nhưng đai lưng đã nới lỏng ra. Nàng không nhịn được liền nói: “Ta tự cởi…”
Lục Vô Ưu đã quay người lại, ánh mắt tập trung bắt đầu tháo khuy trên cổ áo của nàng. Hắn cụp mắt xuống, mái tóc dài hơi ẩm xõa xuống, chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng mơ hồ lộ ra dáng hình, còn tỏa ra chút hơi ấm ẩm ướt.
Những chiếc khuy trên áo được tháo từng cái theo hàng khuy, chiếc váy cưới theo đó mở ra, khiến Hạ Lan Từ đột nhiên cảm thấy nóng bừng trên mặt. Cuối cùng, nàng vẫn đưa tay giữ cổ tay Lục Vô Ưu lại, giọng nhỏ dần: “… Để ta tự làm.” Giọng nói mang vài phần cầu khẩn.
Lục Vô Ưu nghe vậy liền dừng tay, dù rằng hắn đã tháo xong hơn phân nửa hàng khuy trên bộ áo cưới của nàng.
Hắn buông tay, lùi lại một bước, yết hầu trượt lên xuống, giọng điệu mang theo vẻ hả giận nói “… Phần còn lại nàng tự cởi đi.”
Nói xong, Lục Vô Ưu liền quay trở về giường.
Hạ Lan Từ hồi hộp đến mức trống n.g.ự.c đập thình thịch, nàng tự nhủ với bản thân mấy câu rồi cởi áo cưới trong phòng ngủ, mặc trung y bước vào phòng tắm.
Bên trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút. Có hai thùng tắm, một cái đã dùng vẫn đang bốc hơi nóng, cái còn lại vẫn đậy nắp. Bộ áo ngủ trắng tinh sạch sẽ được treo trên giá, bên cạnh là các loại xà phòng, dầu thơm dùng cho việc tắm rửa.
Nàng búi tóc lên, nhanh chóng tắm rửa xong xuôi rồi thay sang bộ áo ngủ, do dự một lúc rồi mới bước ra ngoài.
Những ngọn đèn vừa được thắp lên đã tắt gần hết, chỉ còn lại một ngọn đèn gần giường phát ra ánh sáng mờ nhạt. Lục Vô Ưu dường như đã ngủ, Hạ Lan Từ cảm thấy yên tâm hơn đôi chút bước chân nhẹ nhàng dè dặt đi đến gần giường.
“… Nàng ngủ bên ngoài hay bên trong?”
Lục Vô Ưu đột ngột lên tiếng khiến nàng giật mình.
Hạ Lan Từ bỗng nhiên lại có chút do dự. Khi còn ở trong phủ nàng thường ngủ một mình, dĩ nhiên là ngủ bên trong, nhưng nghe nói sau khi xuất giá theo chồng, phụ nữ đều phải ngủ bên ngoài. Đang chần chừ thì nghe Lục Vô Ưu hỏi tiếp: “Bình thường ở nhà nàng ngủ bên trong hay bên ngoài?”
Hạ Lan Từ vô thức đáp lại: “Bên trong.”
Lục Vô Ưu ngồi dậy nhường chỗ: “Vào trong đi.”
Hạ Lan Từ “ồ” một tiếng, bò vào bên trong nằm thẳng người xuống.
Lục Vô Ưu kéo chăn đắp lên rồi cũng nằm xuống, hắn phất tay một cái, ngọn đèn còn lại cũng được dập tắt.
Bốn bề tối đen như mực đến mức không thấy rõ những ngón tay, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh. Hạ Lan Từ cắn môi không dám trở mình, nàng cứ nằm im như thế, dù nhắm mắt vẫn không ngủ được, chủ yếu là do không quen khi bên cạnh có người, mà đó lại còn là Lục Vô Ưu.
Nàng muốn hỏi hắn ngủ thế nào, ban đêm có trở mình không, có hay thức dậy giữa đêm không nhưng lại ngại.
Hạ Lan Từ nằm im lặng một lúc lâu, chợt cảm giác người bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, chống tay lên trán, nói: “… Thôi, ta ngủ dưới đất vậy.”