Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:00:08
Lượt xem: 95

Tuy rằng cậu của Lục Vô Ưu đang nhậm chức tại Công Bộ, nhưng vì xuất thân là Cử nhân nên chỉ có thể là một Phó sứ dưới quyền.

Ở Đại Ung, quan viên được bổ nhiệm rất coi trọng xuất thân khoa cử. Đây cũng là lý do khiến Hàn Lâm Viện được coi là thanh quý, mặc dù chức vụ cao nhất trong Hàn Lân Viện không vượt quá chính Ngũ phẩm, nhưng khi đối diện với các quan viên không xuất thân từ Hàn Lâm, những ai dưới Tam phẩm gần như không cần hành lễ. Hơn nữa, ngoại trừ Thiên tử cận thần, Hàn Lâm còn là con đường thăng tiến gần như độc nhất.

Còn Trạng nguyên trong số Trạng nguyên như Lục Vô Ưu thì càng không cần phải nói.

Lục Vô Ưu dẫn Hạ Lan Từ đi vào trong, người hầu trong phủ đều cung kính, tuy rằng trong mắt người nào người nấy đều không giấu được sự hào hứng, đặc biệt khi tận mắt nhìn thấy Hạ Lan Từ, nhưng không ai dám biểu lộ vẻ thất lễ ấy rõ ràng.

… Gia phong của Chu phủ thực sự rất tốt.

Hạ Lan Từ đang suy nghĩ thì đã nhìn thấy được cậu và mợ của Lục Vô Ưu trong đại sảnh. Trước khi đến đây, nàng đã hỏi qua, Lục Vô Ưu nói rằng ông bác của hắn chính là huynh trưởng của ông ngoại, dưới gối có hai người con một nam một nữ, con gái đã xuất giá, còn con trai chính là cậu của hắn, cả gia đình đều rất hòa thuận.

Bây giờ nhìn thấy thực sự đúng như hắn đã nói.

Chu Diễn Thần, người cậu của Lục Vô Ưu có vẻ ngoài thư sinh anh tuấn, còn người mợ Dư thị trông rất dịu dàng, vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ gia đình có thi thư lễ nghi. Lục Vô Ưu ở trước mặt họ tỏ ra vô cùng nhã nhặn, lễ độ chu toàn.

Hạ Lan Từ cũng bắt chước theo.

Dư phu nhân còn tặng nàng một đôi vòng ngọc làm lễ gặp mặt, ân cần hỏi thăm vài câu, dịu dàng cười nói: “Trước đây có rất nhiều nhà đến hỏi thăm về Tễ An, nhưng nó nhờ ta từ chối hết thảy. Người làm trưởng bối như ta cứ thầm lo lắng chuyện hôn sự của nó, sợ ánh mắt nó đặt cao quá sẽ lỡ dở chuyện lớn cả đời, nào ngờ trong lòng nó đã sớm có người thương rồi.”

Lục Vô Ưu bày ra vẻ mặt hối lỗi nói: “Trái tim con đã có nơi thuộc về, chỉ là trước đây chưa được phép nên không tiện nói ra. Nay may mắn được nhạc phụ coi trọng nên cưới được ái thê, vui mừng không thể nói hết. Do vậy, con đã vượt quá phận tự tiện cầu hôn trước, còn tự ý lo liệu tổ chức hôn lễ. Mong cậu mợ thứ lỗi cho.”

Hạ Lan Từ dù trước đó cũng từng nói bừa với cha nàng một lần, nhưng khi tận tai nghe thấy Lục Vô Ưu nghiêm túc nói những lời hoa mỹ này, nàng vẫn cảm thấy có cảm giác kỳ lạ.

“Biết là con sợ đêm dài lắm mộng…” Dư phu nhân lại mỉm cười nói: “Thực ra trước đó ta cũng tò mò, không biết là cô nương thế nào mà có thể khiến con nhớ thương đến vậy, lại còn gấp gáp muốn cưới về nhà. Bây giờ nhìn thấy mới hiểu rõ, Hạ Lan tiểu thư quả thực là một mỹ nhân hiếm có. Hai con mới vừa thành thân tối qua, thật ra không cần vội vã đến đây như vậy.”

Hạ Lan Từ ngồi bên dưới mỉm cười, cố gắng thể hiện dáng vẻ thẹn thùng của cô vợ nhỏ mới về nhà chồng

Trên mặt Lục Vô Ưu cũng đỏ ửng rất đúng lúc, ánh mắt ấm áp nhìn về phía nàng.

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng cúi đầu, vội vàng tránh khỏi ánh mắt của hắn, cái nhìn của hắn khiến cả người nàng nổi hết da gà.

Lục Vô Ưu còn giải thích thay nàng: “Nàng ấy tính tình e thẹn, không giỏi nói chuyện, đêm qua lại… Mong cậu mợ lượng thứ.”

Chu đại nhân và Dư phu nhân nhìn nhau, dường như nhớ lại thời điểm mới kết hôn của mình, hai người đều lộ ra nụ cười tâm đầu ý hợp và rất mãn nguyện. Họ lại nói thêm vài câu thăm hỏi, sau đó để hắn đi gặp riêng ông bác.

Hạ Lan Từ bị bỏ lại một mình, nàng có hơi ngượng ngùng.

Lục Vô Ưu có lẽ nhận ra được, trước khi đi còn vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, tiếp tục dùng ánh mắt thâm tình và giọng điệu dịu dàng nói: “Nàng ở đây chờ ta một lát, ta sẽ sớm trở lại, ừm đừng sợ.”

Hạ Lan Từ vô cùng hoài niệm con người Lục Vô Ưu lúc bình thường kia, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp: “… Vâng.”

Chu đại nhân và Dư phu nhân lại nhìn nhau mỉm cười.

Bầu không khí tràn ngập niềm hân hoan, dường như chỉ có Hạ Lan Từ là người bị tổn thương trong thế giới này.

Hạ Lan Từ là cháu dâu, Chu đại nhân không tiện ở lại lâu, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Dư phu nhân ở đó, bà ấy nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: “Đêm qua chúng ta có phái bà v.ú qua xem, nghe nói hơn nửa đêm mà Tễ An còn dẫn con ra ngoài đi ăn tối, tính tình nó có hơi kén chọn, con hãy khoan dung cho nó nhiều hơn.”

Hạ Lan Từ gật đầu.

Điều này nàng không để tâm lắm, dù sao nàng là khách nên cũng tuỳ ý chủ nhà, hơn nữa đồ ăn ở đó quả thực rất ngon.

Dư phu nhân lại nói: “Có vài lời vốn là nên để mẫu thân của Tễ An nói với con mới phải, nhưng hiện tại bà ấy không có ở đây, cũng chỉ có thể nhờ người mợ này nói đôi lời với con…” Nói xong, bà ấy ghé sát vào tai Hạ Lan Từ, khẽ thì thầm vài câu.

Hạ Lan Từ lập tức đỏ bừng cả mặt.

Dư phu nhân dường như vẫn chưa yên tâm, còn lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho nàng, có lẽ vì biết nàng đã mất mẹ từ khi còn nhỏ, ngay cả chuyện tế nhị này bà ấy cũng cẩn thận dặn dò: “… Tễ An còn trẻ, lại mới vừa nếm được mật ngọt, con không thể tùy tiện chiều theo ý nó… Có một vài tư thế dễ dàng ít dùng sức, dễ chịu, hoặc dễ thụ thai, ta đều đã đánh dấu trong cuốn sổ này, con đem về nhà xem riêng là được.”

Lúc này Hạ Lan Từ đã đoán được cuốn sổ nhỏ đó là gì rồi.

Nàng chỉ cảm thấy cuốn số dưới tay mình như củ khoai lang nóng bỏng tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-95.html.]

Đợi đến khi nàng gặp lại Lục Vô Ưu, hắn đang rất nhàn nhã đi ra, nhìn thấy sắc mặt nàng liền thoáng kinh ngạc, vô thức hỏi: “… Sao mặt nàng lại đỏ như vậy?”

Hạ Lan Từ cũng không muốn thế, vừa rồi nàng còn bị mợ hắn trêu chọc bằng những lời thiện ý, dáng vẻ như người từng trải bảo nàng không cần phải xấu hổ.

Mặc dù tối hôm qua bọn họ… cũng chỉ hôn nhau có một cái… Hạ Lan Từ cố gắng giữ bình tĩnh: “… Không có gì.”

Lục Vô Ưu có hơi mất tự nhiên quay mặt đi: “Một lát nữa chúng ta phải vào nội viện gặp biểu đệ và biểu muội – con của cậu mợ ta.” Nói rồi hắn lấy hai túi gấm từ trong tay áo ra đưa cho Hạ Lan Từ: “Quà gặp mặt, nàng đưa thẳng cho hai đứa nó là được.”

Thực ra nàng cũng chuẩn bị rồi, nhưng có lẽ không bằng được của Lục Vô Ưu.

Hạ Lan Từ lặng lẽ nhận lấy, nói: “Lát nữa chàng có thể … đừng nói những lời buồn nôn như vậy nữa được không?”

Lục Vô Ưu thẳng thừng từ chối: “Chắc là không được rồi. Chúng ta không thể hiện tình cảm, làm sao khiến người khác từ bỏ ý định được? Nàng cứ như trước… giống như lần đối phó với Công chúa ấy, nếu không được, thì cứ coi ta là…”

Hắn ngập ngừng một lúc: “Nàng chắc không có người trong lòng chứ?” Hạ Lan Từ gật đầu.

Lục Vô Ưu nói: “Vậy thì coi ta như cha nàng cũng được.” Hạ Lan Từ: “…???”

Lục Vô Ưu nói: “Hãy tỏ ra phụ thuộc vào ta, lưu luyến bịn rịn như một con chim nhỏ nép vào bên cạnh ta, kiểu như không thể sống mà thiếu ta được ấy.”

Hạ Lan Từ buộc phải chỉnh lại: “Ta đối với cha ta cũng không như thế.” Còn thường hay cãi lại ông ấy nữa.

Lục Vô Ưu hạ thấp giọng: “Hoặc là… giống như đêm đó lúc nàng kéo ta lại.” Đêm đó nàng đã kéo hắn lại sao?

Hạ Lan Từ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mặt nàng lập tức đỏ bừng. Trong lòng nàng bắt đầu lẩm nhẩm niệm “Đạo Đức Kinh”, cố gắng để mình trấn tĩnh lại một lần nữa: “… Dù sao ta sẽ cố gắng.”

Vừa bước vào nội viện, đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.

“Chào biểu tẩu, biểu tẩu thật xinh đẹp!” Chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú chừng mười hai mười ba tuổi mặt mày hớn hở chạy đến. Hạ Lan Từ thuận tay đưa cho cậu ấy một túi gấm mà Lục Vô Ưu đã chuẩn bị sẵn.

“Cảm ơn biểu tẩu. Vừa rồi đệ đã thấy rồi, biểu tẩu thật sự rất đẹp, chẳng trách biểu ca phải vội vã chuyển ra ngoài như vậy.”

Lúc này, giọng điệu của Lục Vô Ưu có phần thoải mái hơn, vẻ mặt vẫn ôn hòa như thường, chỉ thấp giọng nói: “Về học bài đi, lát nữa ta sẽ kiểm tra đệ.”

“… Vâng.” Thiếu niên kéo dài giọng, vẻ mặt tủi thân ủ rũ cúi đầu: “Phải rồi, Cầm tỷ tỷ và Ngọc tỷ tỷ nghe nói hôm nay huynh về, từ sáng sớm đã bôi son đánh phấn rồi. Biểu ca, huynh tự cầu phúc đi nhé.”

Nói xong, cậu nhóc liền vội vàng chuồn mất.

Hạ Lan Từ không kìm được nói: “Cậu nhóc này và chàng rất giống người một nhà.”

Lục Vô Ưu cũng kéo dài giọng nói: “Ta học hành không tệ như nó đâu. Tên tiểu quỷ này học thuộc Thiên Tự Văn cũng phải để ta ép, Tứ Thư Ngũ Kinh lại càng không nói đến. Chỉ thích vẽ vời như ông nội mình vậy, cũng chính là ông bác của ta.”

Hạ Lan Từ từng nghe nói, ông bác của hắn – Chu Cố Văn làm việc tại Đô Thủy Thanh Lại Ti ở Công Bộ, rất giỏi vẽ bản vẽ cầu, thuyền và các công trình khác.

“Tương lai làm việc ở Công Bộ như ông nội của cậu ấy cũng không tệ.”

Lục Vô Ưu cười khẽ một tiếng: “Ngay cả Cử nhân cũng không thi đỗ được thì đừng mơ đến Công Bộ.”

Hai người đang trò chuyện, đám thiếu nữ yểu điệu phía bên kia cũng đang từ từ tiến đến.

Hạ Lan Từ vừa nhìn thoáng qua thì thấy có đến bảy tám người, hầu hết đều mảnh mai, thanh tú, yếu ớt khiến người khác phải thương cảm. Ánh mắt họ nhìn Lục Vô Ưu đầy vẻ thê lương. Điều đáng ngại là, bốn năm người trong số họ còn mặc y phục giống nàng.

Lục Vô Ưu đứng bên cạnh còn nhỏ giọng nói mát: “Sớm đã bảo nàng thay bộ váy áo khác rồi mà không nghe.”

Hạ Lan Từ cũng nhỏ giọng thì thầm: “Bộ váy của ta có viền áo màu đỏ này… Nói mới nhớ, sao chàng lại có nhiều biểu muội đến vậy?”

Lục Vô Ưu giải thích: “Đã nói với nàng rồi, đây đều là thân thích của nhà mợ, trông mong ở lại đây để lập gia đình tìm bến đỗ, tâm tư không có vấn đề gì nhưng thủ đoạn thì hơi phức tạp, ta không thể chịu nổi.”

Hạ Lan Từ nói: “Nhưng trước đây không phải chàng cũng…”

— chỉ là một biểu thiếu gia tạm thời ở nhờ, trước khi đỗ khoa cử, trong mắt người khác, hắn cũng chưa chắc đứng vững được.

Loading...