Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:00:09
Lượt xem: 74

Lục Vô Ưu liếc nàng bằng đôi mắt hoa đào lấp lánh, giống như đang dùng vẻ mặt này để trả lời câu hỏi của nàng.

Hạ Lan Từ im lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Nàng nào là biểu muội ruột của chàng?”

Lục Vô Ưu đáp: “Chính là người nhỏ nhất đó.”

Vừa nói xong, một cô bé chừng sáu bảy tuổi tay chân mũm mĩm, dáng vẻ châu tròn ngọc sáng đã cất bước chạy ào đến như một quả pháo, nhào thẳng vào lòng Lục Vô Ưu.

Lúc này, Lục Vô Ưu thật sự tỏ ra dịu dàng, hắn ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé, sau đó lấy ra một viên kẹo từ trong n.g.ự.c áo đưa cho cô bé.

“Dạo này có ngoan không?”

Cô bé cười toe toét nhận lấy kẹo bỏ vào miệng, líu lô nói: “Muội siêu ngoan.” Sau đó quay đầu lại nói với Hạ Lan Từ: “Chào tẩu tẩu!”

Hạ Lan Từ lấy ra túi gấm mà Lục Vô Ưu đưa, ngẫm nghĩ một lát, rồi lại lấy thêm một đôi nút thắt hình hoa mai có tua rua đỏ mà nàng đã chuẩn bị từ trước tặng cho cô bé – dĩ nhiên không phải do nàng tự tay thắt mà là do Sương Chi thắt.

Cô bé lập tức đeo nút thắt vào bên hông, bật cười vui vẻ nói: “Cảm ơn tẩu tẩu.” Lục Vô Ưu lại xoa đầu cô bé, hỏi: “Gần đây ca ca có bắt nạt muội không?”

Cô bé lắc đầu.

Lục Vô Ưu dịu dàng nói tiếp: “Nếu như ca ca không học hành chăm chỉ, muội nhớ nói cho ta biết.”

Cô bé lập tức gật đầu.

Hạ Lan Từ cảm thấy Lục Vô Ưu thế này trông có hơi lạ lẫm, bởi vì trước đây mỗi lần gặp hắn, nàng chỉ thấy hắn mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo không ai bì nổi, dù nói chuyện với người khác rất lịch sự nhưng lời lẽ luôn có cảm giác khoảng cách, như thể hắn đang đeo một chiếc mặt nạ. Nhưng giờ đây, sự dịu dàng này là thật, sự thân thiết này cũng là thật, đến cả nụ cười của hắn cũng mềm mại hơn, như thể hắn đã cởi bỏ lớp áo giáp bên ngoài.

Điều này khiến nàng có hơi hoảng hốt.

Đúng vào lúc này, một giọng nữ yếu đuối vang lên.

“Lục biểu ca, sao chỉ nhớ đến Nhạn nhi muội muội, chẳng lẽ đã quên bọn muội rồi sao?”

Lục Vô Ưu đứng dậy, bên kia một thiếu nữ khác lại nói tiếp: “Lục biểu ca bây giờ đã đỗ Trạng nguyên, lại còn cưới tân nương, tất nhiên sẽ không để mắt đến bọn muội nữa rồi.”

Lúc này, lại có người kéo tay áo che mặt thở dài: “Ta cứ tưởng Lục biểu ca thực sự không gần nữ sắc, hóa ra là chê ta xấu.”

“Lúc đó chúng ta… chúng ta…” Một giọng nói khác thậm chí bắt đầu nức nở. Hạ Lan Từ: “…”

À, chuyện này… đúng là hơi khó xử lý.

Nàng nhìn Lục Vô Ưu với ánh mắt thương cảm, nhưng lại thấy hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ấy dịu dàng đong đầy tình cảm, quyến luyến động lòng, giọng nói cũng hết sức dịu dàng: “Hiện giờ trong lòng ta thực sự chỉ có duy nhất một người là tẩu tẩu của các muội, không còn chỗ cho ai khác nữa.”

Hạ Lan Từ nhìn ánh mắt dịu dàng hắn gửi đến mình, cố gắng tỏ ra e thẹn: “… Ừm, ừm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-96.html.]

Lục Vô Ưu ra sức nháy mắt với nàng.

Hạ Lan Từ gắng sức, dịu dàng nói: “Phu quân, thiếp cũng vậy, thiếp chỉ dành tình cảm cho mình chàng…” Lần trước vì chuyện bị bỏ thuốc mà nàng oán trách Công chúa, nên sự giận dữ đã khiến nàng cố tình chọc giận nàng ta, nhưng mấy vị biểu tiểu thư này không có ân oán gì với nàng, hiện giờ nàng chỉ có thể cố hết sức để diễn.

Lục Vô Ưu có lẽ không hài lòng lắm với diễn xuất của nàng, bèn mạnh dạn ôm lấy tay nàng kéo nàng vào trong lòng.

Hạ Lan Từ bất ngờ bị kéo vào trong n.g.ự.c hắn, đôi mắt hoa đào tinh nghịch đầy yêu thương nhìn thẳng vào nàng, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay nàng cũng dần siết chặt, Lục Vô Ưu nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng.

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng như đang trân trọng một món bảo vật quý giá, hoàn toàn khác với nụ hôn đầy dục vọng đêm hôm qua.

Hạ Lan Từ cứng đờ người trong chốc lát.

“Rắc!” Chiếc quạt trong tay một vị biểu tiểu thư đã bị bẻ gãy cán.

Một biểu tiểu thư khác sững sờ đứng nhìn, có lẽ là không ngờ Lục biểu ca ngày thường luôn ôn hòa và xa cách, giữ lễ và không vượt quá giới hạn này lại có thể thay đổi đến vậy sau khi kết hôn, như thể hắn không màng đến chút liêm sỉ nào.

Có biểu tiểu thư lập tức đỏ bừng hai hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Hóa ra là vậy, ta đã hiểu rồi.”

Vẫn có người không chịu bỏ cuộc, lấy ra một mảnh giấy rồi nói: “Lục biểu ca, đây là thơ văn muội viết, trước đây huynh đã hứa sẽ xem qua giúp muội, bây giờ lời hứa đó còn có giá trị không?”

Lục Vô Ưu khẽ nghiêng đầu, nói: “Chuyện này cần phải hỏi qua phu nhân của ta.”

Hắn nhìn về phía Hạ Lan Từ, tiếp tục dùng giọng điệu thâm tình hỏi: “Nàng thấy thế nào?”

Hạ Lan Từ cố gắng vùng vẫy rời khỏi vòng tay của hắn một chút, do dự nói với vị biểu tiểu thư đó: “… Hay là để ta xem giúp cho?”

Biểu tiểu thư: “…?” Nàng ta giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi kiêu ngạo nói: “Cô làm được sao?”

Hạ Lan Từ bước tới gần nhận lấy tờ giấy kia, cúi đầu xem qua, thì ra là một bài thơ tình khuê oán, viết rất ai oán cũng rất khéo léo, nhưng…

Lúc này nàng cũng không khách khí nữa: “Câu thứ ba và thứ tư có vấn đề về bằng trắc, câu thứ năm và thứ bảy lặp ý với nhau, từ ngữ tuy hoa mỹ nhưng hơi trúc trắc không thuận miệng, chữ ‘bàng’ trong câu thứ tám thay bằng chữ ‘ỷ’ có lẽ hợp hơn.”

Vị biểu tiểu thư kia lập tức đỏ mặt tía tai, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu bước tới, nhẹ nhàng vuốt tóc mái của Hạ Lan Từ, thấp giọng nói: “… Phu nhân đúng là thông minh tuyệt đỉnh.”

Trước đây hắn chưa từng khen nàng về khía cạnh học thuật thế này, lúc ở Thanh Châu khi họ vẫn còn bất hòa, hắn thường xuyên soi mói bài văn của nàng – dù rằng sau đó nàng cũng bới lông tìm vết để lấy cớ bắt bẻ lại. Người ngoài nhìn vào có thể thấy đó là lấy văn chương bồi dưỡng tình cảm, nhưng Hạ Lan Từ biết rằng lúc đó họ chỉ đang điên cuồng gây khó dễ cho nhau mà thôi.

Không ngờ lại có một ngày, nàng lại đứng ở đây được Lục Vô Ưu dùng giọng điệu đầy ngưỡng mộ khen ngợi.

Vị biểu tiểu thư vừa đưa bài thơ vội vàng giật lại tờ giấy từ trong tay Hạ Lan Từ, che mặt chạy vội về phòng mà không hề quay đầu lại.

Từ khoảnh khắc đó, những người khác cũng không dám tiến lên nữa.

Đọ nhan sắc không bằng, gia thế xuất thân không bằng, đến cả tài học cũng không bằng, vậy thì còn gì để so sánh nữa?

Loading...