PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-12-13 09:00:14
Lượt xem: 82
Dường như Lục Vô Ưu còn muốn an ủi nàng: “Biết ta muốn thành thân, đồng liêu cũng đã nhét cho ta, trên giá sách cũng có… Nhưng sau đó hình như họ lo lắng chuyện ta có thể sống đến ngày cưới hay không hơn.”
Hạ Lan Từ quay đầu nhìn giá sách nhỏ đặt ở phòng ngoài, vừa rồi nàng còn định rút một quyển xuống đọc trước khi ngủ.
Cuối cùng nàng mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Lục Vô Ưu: “Nếu nàng không muốn, không ai có thể ép buộc nàng… Vốn dĩ chúng ta cũng chỉ tạm thời thành thân, không nói nhất định phải làm chuyện kia, nên…” Ngữ điệu của hắn bình thường: “Nàng không cần sợ.”
Hạ Lan Từ mấp máy môi, nhưng phát hiện nhất thời không biết nên trả lời hắn thế nào.
Vốn nếu đã gả cho hắn rồi, cũng không phải thành thân giả, đương nhiên sẽ cam chịu phát sinh những chuyện này, hơn nữa trước đó đã từng xảy ra rồi, nàng coi như đó là nghĩa vụ, cũng không thấy có vấn đề gì, Lục Vô Ưu không cần quan tâm đến cảm nhận của nàng.
Nhưng Lục Vô Ưu đã nói như vậy.
“Ta không sợ, ta…” Hạ Lan Từ nghẹn lời một lúc.
Thực ra nàng cũng hơi sợ, nếu không thì đêm tân hôn cũng không do dự nửa ngày mới lên giường, lần trước là trúng thuốc, ý thức không rõ ràng, tỉnh dậy đã là chuyện sau đó, nhưng vẫn nhớ được cảm giác bất lực lúc ấy.
Nói cho cùng thì trước đây nàng và Lục Vô Ưu đều không ưa nhau, chuyện này vốn dĩ đã lúng túng.
Lần trước lúng túng, không có nghĩa là sau khi thành thân sẽ không như vậy.
Nhưng nàng vẫn do dự một lúc rồi nói: “Như vậy có phải rất không công bằng với chàng không? Chàng muốn…”
Lục Vô Ưu ngắt lời nàng: “… Hạ Lan tiểu thư, nàng có muốn ngủ không?” Hạ Lan Từ nói: “… Ồ.”
Lục Vô Ưu nói: “Đừng ngủ bên ngoài, bị người khác nhìn thấy không hay.”
Hạ Lan Từ không khỏi nói: “… Vậy Lục đại nhân, đêm nay chàng vẫn ngủ dưới đất sao?”
Lục Vô Ưu: “…”
Không cần nghe câu trả lời cũng cảm nhận được sự đấu tranh và giãy giụa của Lục Vô Ưu, Hạ Lan Từ dứt khoát quay trở lại phòng trong, mang chăn đệm mà Lục Vô Ưu dùng hôm qua ra, nói: “Hay là chúng ta mỗi người ngủ một bên, như vậy sẽ không vướng víu.”
Lục Vô Ưu suy nghĩ một chút, nói: “… Được.”
Mỗi người quấn một chiếc chăn ngủ, nhắm mắt lại vẫn có thể giả vờ như mình đang ngủ một mình.
Đêm qua vốn dĩ Hạ Lan Từ đã ngủ không ngon, tối nay lại mệt rã rời, quấn chặt chăn nhắm mắt lại, rất nhanh mà ngủ mê man vì mệt mỏi.
Nhưng vì buổi chiều Lục Vô Ưu đã ngủ bù, nên bây giờ hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào, thiếu nữ bên cạnh hô hấp rất nhẹ nhàng— Nàng thực sự không hề khẩn trương!
Cũng phải, đọc sách nhỏ là hắn, không phải nàng, có lẽ nàng chưa từng mở quyển sách đó ra.
Lục Vô Ưu mở to mắt nằm một lúc rồi ngồi dậy, Hạ Lan Từ thấy vậy mới mơ màng quay đầu lại nói: “… Không phải chàng lại muốn xuống dưới đất ngủ chứ?” Nàng còn tốt bụng nói: “Lúc nãy ta để chăn đệm trên ghế kia rồi.”
… Hôm qua nàng không phải còn khó tin mà khuyên nhủ hắn sao, sao hôm nay lại có bộ dạng dễ chấp nhận vậy??
Trong đêm đen tĩnh mịch, Lục Vô Ưu cảm nhận được một sự bực bội khó hiểu.
“… Hạ Lan tiểu thư, hôm qua nàng nói ta có thể hôn nàng, hôm nay còn có thể không?”
Hạ Lan Từ vì buồn ngủ mà thật sự không phản ứng kịp Lục Vô Ưu đang nói gì, chỉ mơ hồ cảm thấy không có gì là không thể, nên gật đầu nói: “Chàng hôn nhanh đi, ta muốn ngủ.”
Lời còn chưa dứt, Lục Vô Ưu đã phủ lên người nàng.
Cuối cùng, hắn thành công khiến Hạ Lan Từ không được ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạ Lan Từ chỉ nhớ mình bị Lục Vô Ưu đè trên giường, hôn đến mềm nhũn cả người, áo ngủ cũng bung ra, trong miệng toàn là những tiếng rên rỉ đứt quãng vô lực.
Nàng có chút bực bội đánh răng súc miệng trong phòng tắm. Lục Vô Ưu còn đánh răng lâu hơn nàng.
Hạ Lan Từ không khỏi quay đầu nhìn hắn, Lục Vô Ưu nói: “Ăn nhiều đường quá, chú ý một chút.”
Hạ Lan Từ: “…” Được rồi.
Ăn sáng xong, Lục Vô Ưu nói: “Người của Hàn Lâm Viện lâm thời đến báo tin, nếu thân thể ta khỏe lại, vài ngày nữa có thể phải quay về. Hôm nay không có việc gì, nàng có muốn ra ngoài đi đạp thanh không?”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Đạp thanh thế nào?” Nhà nàng không có thói quen này.
Lục Vô Ưu nói: “Ra ngoại thành tùy ý ngắm phong cảnh, lễ tế trời lần trước ta thấy hai mắt nàng sáng rực…”
Bị hắn mô tả thái quá như vậy, Hạ Lan Từ vội vàng nói: “Ta không có!”
Lục Vô Ưu cười nói: “Nhưng gặp chuyện của Tào Thế tử, chắc nàng cũng không có tâm tư đi dạo. Ta đã cho người chuẩn bị xe, nếu nàng muốn đi thì thay áo rồi chuẩn bị một chút, chúng ta cùng ra ngoài.”
Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh thay quần áo.
Hạ Lan Từ thực sự rất muốn ra ngoài, nàng thay chiếc váy màu xanh hồ hôm qua, rồi tìm một chiếc mũ có màn che, vừa định đội lên đã nghe thấy Lục Vô Ưu nói: “Nếu nàng không muốn đội thì không cần đội.”
“Nhưng…” Khuôn mặt nàng thật sự rất dễ gây rắc rối. Lục Vô Ưu nói: “Nàng đã xuất giá rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-99.html.]
Gả chồng rồi, người không cho thê tử xuất đầu lộ diện ở đâu cũng có. Nhưng Hạ Lan Từ vẫn chậm rãi thả mũ trùm xuống.
— Nếu có thể thì thật ra nàng cũng không muốn đội.
Lục Vô Ưu nhìn nàng với biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy rồi nói: “Nàng đội thứ này đi chơi, đến lúc đó làm sao ngắm cảnh?”
Lúc này là ban ngày, thời tiết đã dần trở nên nóng bức, bánh xe lọc cọc lăn ra khỏi thành. Hạ Lan Từ cẩn thận vén rèm lên nhìn, hỏi hắn: “Chúng ta đi đâu?”
Lục Vô Ưu nói: “Trước đây nghe đồng liêu ở Hàn Lâm Viện nói ngoài thành có một hồ sen, vào mùa này chính là lúc ‘Lá sen xanh nối trời vô tận, sen dưới ánh dương đỏ khác thường’. Nếu may mắn còn có thể thưởng thức hạt sen. Nhưng hạt sen tính hàn, nàng đừng ăn nhiều.”
Khi xe ngựa dừng lại đã có thể nhìn thấy ánh nắng chói chang, khách du ngoạn tới lui như dệt.
Thanh Diệp ân cần đưa một chiếc ô giấy qua. Lục Vô Ưu trực tiếp đưa cho Hạ Lan Từ.
Nàng giương ô lên, phát hiện tán ô không che được cho Lục Vô Ưu, cho nên cố gắng nâng cao tay hơn nữa.
Lục Vô Ưu: “…?”
Hạ Lan Từ nói: “Chàng đừng nhìn ta, tay ta chỉ dài như vậy thôi.”
Lần này đến lượt Lục Vô Ưu không nói nên lời: “Sao nàng không che cho mình thôi?” Hắn bổ sung: “Ta phơi nắng cũng không đen.”
Hạ Lan Từ nói: “… Thật ra ta cũng không bị đen.”
“Thôi vậy.” Lục Vô Ưu cầm ô che trên đầu hai người: “Đừng kì kèo nữa.”
Người ngoài không nghe được cuộc đối thoại làm người ta không biết nói gì của họ, chỉ thấy một chàng thiếu niên tuấn tú mặc y phục xanh nhạt, hắn cầm chiếc ô xanh thẫm vẽ cảnh mưa bụi, người đi cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp như tiên, nàng mặc chiếc váy xanh hồ đẹp đến nỗi khiến ánh mặt trời chói chang cũng mờ nhạt.
Nhìn từ xa cũng đủ khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, dường như tâm hồn cũng được gột rửa.
Chỉ cảm thấy sao trên đời này lại có cảnh đẹp tuyệt mỹ như vậy.
Đi dọc theo con đường hoa dài có thể nhìn thấy hai hồ nước lớn, chúng như được phủ kín bởi những lá sen vô tận, những đóa sen thanh cao duyên dáng nở rộ đan vào nhau, giữa hồ nước có cầu đá, lối đi bộ và vài tòa đình nhỏ.
Hạ Lan Từ đã lâu không thấy phong cảnh, thật sự nhìn đến có chút ngẩn ngơ.
Họ không biết suốt dọc đường mình ngắm cảnh, người khác lại xem họ như phong cảnh mà ngắm nhìn, thỉnh thoảng có người dừng chân, ngay cả họa sĩ bày tranh bán bên cạnh cũng không cưỡng lại được, cầm bút phác thảo vài nét.
Lục Vô Ưu cầm ô, cùng nàng đi hết con đường gỗ dài, cố ý muốn trêu chọc vài câu, nhưng nhớ đến cái gì, cuối cùng lại không nói ra.
Cuối hồ là nơi để khách du ngoạn nghỉ ngơi, có bán điểm tâm và canh đậu đỏ, còn có diễn trò và bày bán những món đồ nhỏ như túi thơm, khăn tay cùng nhiều thứ khác, tóm lại vô cùng náo nhiệt.
Hạ Lan Từ giống như mấy trăm năm chưa ra khỏi cửa nhà chồng, cái gì cũng thấy mới lạ.
Chỉ là nàng thực sự sinh ra đã rất chói mắt, đi đến trước sạp hàng nào, chỉ nhìn thôi cũng đều có người không nhịn được nói: “Tiểu thư, nếu người thích thì ta tặng người hai cái, không lấy tiền.”
Lục Vô Ưu lại không thể để nàng lấy không, bèn đi theo sau trả tiền.
Lần này ngay cả người bán hàng rong cũng mặt mày hớn hở: “Công tử và tiểu thư quả là một đôi bích nhân mà.”
Hạ Lan Từ nhận hai món đồ, còn có chút ngại ngùng nói: “Thôi đi, không lấy nữa.”
Lục Vô Ưu im lặng một lúc, nói: “Chiếc váy này của nàng cũng tầm bảy tám lượng, đủ để mua tất cả hàng ở đây vài lần, còn dư nữa kìa.”
Hạ Lan Từ nghiêng đầu khiếp sợ nhìn hắn.
Lục Vô Ưu đành hạ giọng, nói với giọng chỉ đủ để nàng nghe: “Nàng muốn thì cứ lấy, Hạ Lan tiểu thư, ta mua được, nhưng không muốn mất mặt, cảm ơn.”
Hạ Lan Từ nhìn đống điểm tâm nói: “Sẽ lãng phí.”
Lục Vô Ưu nói: “Mang về chia cho những người trong phủ không phải được rồi sao.”
Sương Chi đi theo phía sau cũng nói: “Cô gia nói đúng!” Hạ Lan Từ không khỏi quay đầu nhìn nàng ấy.
Em đứng về phía nào vậy?
Chờ khi Hạ Lan Từ cuối cùng đã đi dạo đến mệt mỏi, hai người tìm một đình nghỉ mát nghỉ ngơi, chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy một giọng nam có chút quen thuộc.
“… Là ta suy nghĩ không chu toàn, tài nghệ không tinh khiến Ngụy tiểu thư không vui, tại hạ xin tạ lỗi tại đây, nhưng, nhưng…”
Một giọng nữ khác có chút chói tai đáp lại: “Bảo huynh quăng cái vòng cũng không trúng, huynh có tác dụng gì! Tức c.h.ế.t ta mà! Ta thực sự không nên nghe lời cha ra ngoài cùng huynh…”
Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên, thấy gương mặt tuấn tú đầy vẻ bất lực của Lâm Chương, bên cạnh y là một thiếu nữ xinh đẹp quần áo hoa lệ.
Lục Vô Ưu cũng dừng bước lại, nói: “Thì ra là Thiếu Ngạn và… Ngụy Nhị tiểu thư.”
Thiếu nữ kia nhìn thấy Lục Vô Ưu thì mắt lập tức sáng lên.
Hạ Lan Từ đột nhiên nhớ ra… Ngụy Nhị tiểu thư, không phải là người muốn dùng bao tải bắt Lục Vô Ưu, kết quả lại bắt nhầm người, Nhị tiểu thư của Khang Ninh Hầu phủ sao?