Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:13:03
Lượt xem: 1
Nghĩ đến mẹ tôi lại buồn, mẹ mất sớm ba một mình sớm tối, chắc là ba thương mẹ lắm nên ba không có phát sinh tình cảm với ai nữa cả, mấy lần tôi hỏi ba luôn nói ba chỉ cưới duy nhất một người vợ là mẹ tôi, mẹ bạc phần mất sớm ba sẽ ở vậy đến khi nào tàn hơn rồi đi theo mẹ chứ ba không bao giờ yêu ai nữa cả, lúc nghe ba tuy bố như thế tôi cảm động lắm, và thực sự ngưỡng mộ tình yêu của ba dành cho mẹ vô cùng,giá như Đức và tôi cũng có một tình yêu đẹp thì có lẽ bây giờ con gái đã có đủ cả ba lẫn mẹ rồi. Tiếc là...
Nghĩ đến tôi lại thở dài định bước đi lại xích đu ngồi một lúc rồi mới vào nhà thì vô tình tôi phát hiện ra Mỹ Lan cũng đang ngồi ở đây và em đang nói chuyện qua điện thoại với ai đó.
"Anh đi về đi, để hôm nào em lựa lời em nói với chị Huyền cho.
…
" Anh cố chấp quá biết sai cũng muộn rồi.
Cuộc nói chuyện khá căng thẳng, tôi đứng bên im lặng nghe Uyên trả lời với người bên kia, không cần đoán tôi cũng biết đó là Đức, nhưng chỉ là không biết Uyên và anh ấy đang nói tới chuyện gì thôi. Hồi lâu thấy Uyên tắt máy trong bất lực và ánh mắt cứ nhìn ra ngoài đường lớn, tôi cũng có nhìn theo nhưng chẳng thấy gì lạ, cuối cùng tôi hắng giọng một cái rồi lên tiếng hỏi Uyên
"Em đang nói chuyện với ai vậy Uyên?
Nghe tôi hỏi Uyên thoáng giật mình thu tầm mắt về rồi nhìn tôi, em cũng giấu luôn điện thoại ra sau người có vẻ như đang lảng tránh tôi chuyện gì đó?
" Dạ không có gì đâu chị!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-54.html.]
Tôi cau mày hoài nghi nhìn Uyên gặng hỏi
"Vậy em nhìn ra ngoài đường lớn làm gì? Lại còn bảo vài hôm nữa sẽ lựa lời nói chuyện gì với chị. Uyên em giấu chị chuyện gì đúng không Uyên?
Uyên lúng túng nhìn tôi hai bàn tay bấu chặt dằn xé, tôi đứng cạnh nhìn Uyên, cảm nhận em có điều gì đó vô cùng khó nói làm tôi cũng hồi hộp theo, Linh cảm tôi chuyện Uyên nói sẽ liên quan đến Đức nhưng mãi một lúc sau Uyên vẫn im lặng tôi thất vọng dường như hết kiên nhẫn và định bỏ vào trong nhà thì Uyên lại ngập ngừng níu cánh tay tôi, em dè chừng nhìn tôi sau ánh mắt long lanh nước rồi nghẹn giọng thấp thỏm nói
" Chị Huyền...anh Đức đang đứng ở bên đường.
Tôi bất ngờ tột độ, ánh mắt nhanh chóng hướng nhìn ra ngoài nhưng do trời tối tôi không thể nhìn thấy chi cả, trước mặt chỉ là một khoảng đen vây kín thấp thoáng đôi ba bóng đèn đường màu vàng nhạt được thắp sáng thôi. Đức đến đây làm gì? Trong lòng tôi hoài nghi đặt ra câu hỏi rồi dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay Uyên, lòng tôi co thắt đi nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh nói
"Anh ấy đến đây làm gì? Nếu như tới tìm em thì em ra gặp anh ấy đi chị đâu có cấm cản không cho em gặp sao phải khó xử vậy?
Mỹ Lan lắc đầu buồn bã thấp giọng trả lời ngay
"Anh ấy đến không phải gặp em mà là muốn gặp chị…!
Dừng lại 3s đủ để tôi sững người khi nghe xong Mỹ Lan lại nói tiếp
" Chị Huyền em xin lỗi chị, hôm chị sinh cháu em đã không giấu được vui mừng nên có gọi báo tin cho mẹ hay, mẹ vui lắm cứ đòi vào thăm chị nhưng em không cho, em nói do mẹ làm chị buồn rồi nên mẹ không có tư cách vào gặp chị đâu, thế là mẹ lại buồn, mẹ nói mẹ không đi nhưng hôm nào mẹ cũng gọi hỏi em về chị và em bé, còn anh Đức mẹ nói sau vụ của chị Liễu anh buồn mấy hôm sau đó cùng bạn hùn vốn đi buôn gỗ, mấy tháng nay anh lo làm ăn lắm, nhưng mẹ nói khi về nhà là thấy anh buồn, rồi anh hút thuốc một mình, cứ nhìn hình của chị rồi tự trách bản thân. Em thương mẹ, thương anh hai nhưng em cũng thương chị, nhiều lần em cũng muốn xin chị cho anh hai cơ hội nhưng biết làm sao do gia đình em sai với chị em đâu có thể nào mở lời được...Chắc là mẹ nói cho anh Đức biết chuyện chị sinh nên hôm chị ở viện anh ấy tức tốc bay vào, em có gặp anh lần đó nhìn anh hai dạo này gầy đi nhiều lắm chị,hôm đó anh đứng ở ngoài nhìn chị miết hỏi em chị khỏe chưa? Ăn được chi không? Rồi hỏi bé con có ngoan không, có làm chị đau không? Anh hỏi nhiều lắm, em bảo anh vào thăm chị nhưng anh lắc đầu bảo là không còn mặt mũi nào để gặp chị nữa, anh đứng đợi ở ngoài cả đêm chị hôn mê, đến khi thấy chị khỏe anh mới an tâm ra về. Chị Huyền chị có thể nào…!