Lý Minh Hạ trong lòng lo lắng cho Lý Văn Thư, nên muốn đến nói chuyện với cô về tình hình ở nhà.
“Em không phải là lo lắng cho mẹ nuôi sao? Hôm qua chúng ta đến đó, nhìn bà ấy có vẻ sống không tốt lắm, bố nuôi của em đang uống rượu, nói năng cũng lảm nhảm.”
Nghe anh hai nói vậy, trong lòng Lý Văn Thư cũng không bất ngờ, Lý Đại Cương là người như thế nào, cô vẫn biết, bản thân cô trước đây cũng không ít lần bị ông ta đánh.
Lần này thực ra cô cũng muốn về, nhưng mà trong túi thực sự eo hẹp, dành dụm được chút tiền phải chu cấp cho Trương Tĩnh Mỹ, dù sao thì tình hình của cô ấy còn cấp bách hơn.
Còn mẹ nuôi và em gái, có thể để lại sau.
Nói đi cũng phải nói lại, cô cũng không có mặt mũi lớn như vậy, không thể nói vì cô là con nhà họ Lý, mà bắt nhà họ Lý phải vô điều kiện cho cô tiền tiêu.
Cô dự định sau này tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần đến thành phố bên cạnh nhập một ít quần áo thời trang về bày bán ở cổng cửa hàng bách hóa, ít nhiều cũng kiếm được chút đỉnh.
Thời buổi này mà làm hộ kinh doanh cá thể, thì cực kỳ thoải mái, tiền cũng rất dễ kiếm, thập niên 80, đâu đâu cũng là vàng, câu này không phải nói chơi.
“Em biết rồi, anh hai, Văn Phương thì sao ạ?”
“Chúng ta chỉ ở đó một lúc cũng không nói chuyện được nhiều, nhìn thì có vẻ ổn, nhưng mà mẹ nuôi của em rất lo lắng cho em, còn hỏi chúng ta về tình hình của em.”
Nghe những lời này, trong lòng Lý Văn Thư cũng không khỏi chua xót.
Từ Tú Liên đối xử với cô rất tốt, tuy bà có hơi nhu nhược, không có bản lĩnh gì, nhưng đã dành những điều tốt đẹp nhất cho cô, cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Thấy em gái không nói gì, Lý Minh Hạ không nhịn được đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
“Chờ hai hôm nữa em được nghỉ, anh hai đưa em về thăm họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-125.html.]
Lý Văn Thư gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh hai.”
Đang nói chuyện thì có người bước vào, trên tay còn xách theo một giỏ trái cây.
Lý Văn Thư nhìn kỹ, phát hiện người đến không ai khác, chính là bác cả Trương Hồng Hà.
“Mỹ Liên à, em có nhà không?”
Bà ta vừa lên tiếng gọi, Trương Mỹ Liên đã vội vàng từ trong bếp đi ra.
“Có em đây, chị dâu, hôm nay sao chị lại rảnh rỗi ghé qua vậy?”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng khách.
Thực ra Trương Mỹ Liên không ưa gì bà chị dâu này, hồi mới về nhà họ Lý làm dâu, bà đã không ít lần bị bà ta xoi mói, khi đó nhà họ Lý chưa chia nhà, mọi người đều ở chung với ông bà cụ.
Chẳng qua là vì mấy chuyện cỏn con mà xảy ra mâu thuẫn. Trương Hồng Hà luôn cho rằng bố mẹ chồng quá thiên vị nhà thứ hai là nhà bà.
Bây giờ lại mò đến vào lúc này, tám chín phần là chẳng có ý tốt gì, chuyện Lý Tâm Nhu về quê, tuy rằng nhà bà đã cố gắng giấu kín, nhưng loại chuyện này tốc độ lan truyền rất nhanh, giờ này e là đã không ít người biết rồi.
Trương Hồng Hà chẳng có ưu điểm gì, chỉ thích nghe ngóng mấy chuyện tầm phào, hôm nay đến đây chắc cũng là để dò la chuyện này.
Quả nhiên, chưa được bao lâu sau khi vào nhà, bà ta đã nhắc đến chuyện của Lý Tâm Nhu.
“Này Mỹ Liên, có phải hai đứa gửi con bé Tâm Nhu về quê rồi không? Làm vậy là không được đâu, không thể nói là tìm được con ruột rồi thì không cần con bé Tâm Nhu nữa, con bé đó ngoan ngoãn biết bao, chúng ta đều chứng kiến nó lớn lên từ nhỏ, chị đây cũng là nghe người ta nói, không muốn sau này hai đứa phải hối hận, nên mới đến đây nói riêng với em một tiếng.”
Trương Mỹ Liên nghe vậy, trong lòng dâng lên một tia bực bội, những chuyện Lý Tâm Nhu đã làm, bà không tiện nói với người khác, nhưng chuyện nhà bà, làm như vậy tự nhiên là có lý do của họ, Trương Hồng Hà là người ngoài cuộc, lại chạy đến lo chuyện bao đồng.