Năm trăm đồng, cả nhà bọn họ mười năm cũng không để dành được số tiền lớn như vậy.
Thấy Lý Đại Cương động lòng, Trụ Tử vội vàng thêm dầu vào lửa.
Lý Văn Phương ngơ ngác nghe bọn họ nói chuyện, không biết nên tức giận hay nên vui mừng.
Nếu Trụ Tử chuyển mục tiêu sang Lý Tâm Nhu, vậy thì cô ấy sẽ không phải chịu khổ nữa.
Tuy Lý Tâm Nhu khinh thường bọn họ, cũng không muốn nhận cô ấy là em gái, nhưng dù sao cũng là người có quan hệ m.á.u mủ, Lý Văn Phương vẫn không nhẫn tâm.
"Chuyện này e là không được, con gái tôi học giỏi lắm, con bé đang chuẩn bị thi đại học vào năm sau, đến lúc đó chính là sinh viên đại học, là phượng hoàng vàng trong núi, tôi là bố cũng được thơm lây, đến lúc đó kiếm được tiền lại đón chúng tôi lên thành phố, tôi cũng được hưởng phúc.”
Sáng nay Lý Tâm Nhu đã vẽ ra một cái bánh lớn như vậy, thật là khiến người ta hồi vị vô cùng, lúc này Lý Đại Cương vẫn còn mong đợi.
Nhưng Trụ Tử là người như thế nào? Từ khi cải cách mở cửa, ông ta mở trại lợn cũng được mấy năm rồi, thường xuyên giao tiếp với người khác, người c.h.ế.t cũng có thể nói thành người sống.
"Anh Lý, anh đây là đang ngốc nghếch đấy à? Một đứa con gái học đại học thì được cái gì? Đến lúc tốt nghiệp cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, chắc chắn phải lấy chồng, đến lúc đó người ta còn đâu thời gian mà quan tâm đến mấy người? Chắc chắn là phải lo cho nhà chồng, đến lúc đó mấy người chính là mất cả chì lẫn chài, chẳng được thơm lây gì đâu.”
Trụ Tử vừa nói vừa khoa tay múa chân.
"Anh gả cô ấy đi ngay bây giờ, năm trăm đồng cầm chắc trong tay, anh nghĩ mà xem, đó là năm trăm đồng đấy, đủ cho nhà anh sửa sang lại căn nhà rồi, số tiền còn lại anh có thể mua bao nhiêu rượu mà uống?”
Ông ta biết Lý Đại Cương nghiện rượu, không có rượu thì không sống nổi, một đứa con gái, chưa nói đến chuyện có thi đậu đại học hay không, cho dù có đậu, thì người ta có thể quản bọn họ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-131.html.]
Nói ra thì mất hay, từ nhỏ đến lớn cũng không sống chung, tình bố con lấy đâu ra? Đến lúc đó người ta sợ là bỏ chạy, không bao giờ quản bọn họ nữa.
Lý Đại Cương đầu óc đơn giản, không nghĩ sâu xa như vậy, giờ được Trụ Tử nhắc nhở, lập tức như được khai sáng.
Đúng là cái lý đó, nhỡ đâu nó thi đậu đại học chạy mất, e là đến tiền thách cưới cũng không lấy lại được.
Thấy Lý Đại Cương không nói gì, trong lòng Trụ Tử đã có đáp án.
"Đi thôi, anh Lý, trưa nay đến nhà tôi ăn bữa ngon, món thịt lợn hầm dưa chua Đông Bắc anh biết không? Mấy hôm trước mẹ tôi muối được ít dưa chua, nấu lên ngon lắm.”
Nghe nói có thịt ăn, lại còn có rượu uống, Lý Đại Cương lập tức lẽo đẽo đi theo.
Đợi đến khi Lý Tâm Nhu quay về thì hai người đã đi đâu mất, cô ta cũng chẳng để tâm, mà nhìn Lý Văn Phương với vẻ mặt mỉa mai, ánh mắt như đang cười nhạo cô ấy đáng đời, sau này phải lấy loại đàn ông như Trụ Tử.
Cuộc đối thoại vừa rồi của bố và Trụ Tử, Lý Văn Phương nghe thấy hết, vốn dĩ cô ấy còn có chút lo lắng cho Lý Tâm Nhu, nhưng giờ thấy bộ dạng này của cô ta, trong lòng cũng chỉ biết cười khổ.
Người ta căn bản không coi cô ấy là em gái, cô ấy lại tự mình đa tình làm gì.
Không bao lâu sau, Phạm Văn Phương cũng vào nhà, nhìn tủ quần áo đầy ắp quần áo đẹp, trong mắt ít nhiều cũng có chút ghen tị.
Bố cô ấy trọng nam khinh nữ, trong nhà có chút tiền cũng chỉ cho anh trai tiêu, còn quần áo của cô ấy và mẹ đều vá chằng vá đụp, đến cả quần cũng ngắn cũn cỡn.