Con gái ai mà chẳng thích đẹp? Nhìn tủ đầy ắp vải bông cùng vải terylene, trong lòng không khỏi cảm thán.
Lý Tâm Nhu chú ý tới ánh mắt của cô ấy, khinh thường đảo mắt.
"Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa cũng không phải của mày, tao nói cho mày biết, mày đừng có lúc tao không có ở đây mà lén lút mặc quần áo của tao, tao thấy bẩn.”
Trước kia ở thành phố còn kiêng dè một chút, giờ ở nông thôn, ngoại trừ nể mặt Lý Đại Cương, còn lại cô ta chẳng coi ai ra gì.
Trong mắt cô ta, em gái và mẹ đều là những người cực kỳ nghèo hèn, cho dù có quan hệ huyết thống, cô ta cũng không thể nào thích họ được.
Lý Văn Phương biết chị gái này không thích mình, nhưng không ngờ cô ta lại nói năng khó nghe như vậy.
Tuy cô ấy nghèo, nhưng cũng không có thói quen ăn cắp vặt. Nếu Lý Tâm Nhu không chủ động cho cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ lén lút mặc.
"Yên tâm đi, tôi không mặc đâu.”
Lý Văn Phương cúi đầu, bắt đầu khâu đế giày, trong lòng lại âm thầm nghĩ, có nhiều quần áo đẹp như vậy thì đã sao? Sau này cũng chỉ có thể mặc cho tên đồ tể kia ngắm.
Nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhục của Lý Văn Phương, không hiểu sao lại bất giác nghĩ đến lúc Lý Văn Thư mới lên thành phố.
Quả nhiên là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đều khiến người ta chán ghét như vậy.
"Biết thì tốt, không phải đồ của mình thì đừng có mơ tưởng, nhận thức rõ thân phận của mình đi, nói thật với mày, lấy tên đồ tể hàng xóm cũng tốt, ít nhất còn được ngày nào cũng có thịt lợn ăn.”
Nói những lời này, trên mặt Lý Tâm Nhu lộ rõ vẻ ác ý, như thể Lý Văn Phương gặp xui xẻo, cô ta lại rất hả hê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-132.html.]
Cây kim trên tay Lý Văn Phương suýt chút nữa đ.â.m vào tay, cô ấy có chút không dám tin, lẽ nào, cho dù từ nhỏ không lớn lên cùng nhau, nhưng cũng là người thân ruột thịt, sao cô ta có thể ác độc như vậy?
Cô ấy vốn không phải người thích nói nhiều, cho dù Lý Tâm Nhu khiêu khích như vậy, cũng không cãi lại.
Thấy cô em gái này chẳng có chút sức chiến đấu nào, Lý Tâm Nhu cũng lười đôi co với cô ấy nữa, bận việc của mình.
Còn Lý Đại Cương lúc này đang ở nhà hàng xóm uống đến say mèm, miệng lảm nhảm.
"Không vấn đề, chúng ta là anh em tốt, cậu muốn cưới con gái lớn nhà tôi, không thành vấn đề!”
Trụ Tử thấy ông ta say quá, vội vàng dìu ông ta vào nhà, tiện thể nói với mẹ chuyện mình muốn cưới Lý Tâm Nhu.
Mẹ Trụ Tử nghe xong, con trai ngần này tuổi đầu rồi mà còn cưới được cô gái thành phố chưa chồng, quả thực là chuyện nở mày nở mặt, sau này có cô vợ có học, còn có thể giúp họ chăm sóc con cái.
Đợi đến khi Lý Đại Cương tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, lúc này mới biết mình đã đồng ý gả Lý Tâm Nhu cho Trụ Tử làm vợ.
"Anh Lý này, tiền sính lễ của tôi, tôi đã chuẩn bị cho anh rồi, mẹ tôi cũng đã xem qua, ba ngày nữa là ngày lành tháng tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ luôn.”
Trụ Tử chà xát tay, có thể thấy ông ta rất nôn nóng.
Lý Đại Cương nghĩ đến Lý Tâm Nhu, lại nhìn xấp tiền dày cộp kia, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, vẫn chọn tiền.
Đây chính là năm trăm đồng, có số tiền này rồi, sau này muốn làm gì mà chẳng được?
Còn về phần Lý Tâm Nhu, nói thật lòng, dù có quý giá đến đâu thì cũng chỉ là con gái, học hành gì chứ, học rồi cũng chưa chắc đã thi đậu, thi đậu rồi còn chưa biết thế nào, chi bằng cứ kiếm lấy năm trăm đồng này trước đã.
"Được, tôi thì không có ý kiến gì, nhưng chỉ sợ con bé không chịu, tôi thấy nó kiêu ngạo lắm, ngay cả bố mẹ như chúng ta nó cũng không để vào mắt.”