Điều cô ấy thiếu nhất bây giờ chính là tiền.
"Được chứ, tôi đi cùng cậu, không cần chia đôi đâu, tiền mua hàng cậu bỏ ra, tôi chỉ là giúp một tay, sau này cậu mời tôi một bữa là được rồi.”
Trương Tĩnh Mỹ cũng không phải người tham lam, bây giờ cô ấy có thể thoát khỏi gia đình, tất cả đều nhờ Lý Văn Thư giúp đỡ, làm sao có thể trơ mặt ra đòi chia tiền.
"Tiền công cũng phải đưa chứ, hay là thế này đi, tôi sáu cậu bốn, dù sao thì sau này chắc chắn là có lời.”
Lý Văn Thư muốn rủ Trương Tĩnh Mỹ cùng kiếm chút tiền, dù sao bản thân cô cũng có chút mắt nhìn, thời buổi này trang phục phong cách Hồng Kông đã len lỏi vào Bắc Kinh, giới trẻ cũng ngày càng sành điệu, đến lúc đó cô sẽ nhập về một số mẫu mã thời trang, chắc chắn các nữ đồng chí sẽ mua.
"Không được không được, nhiều quá, nếu kiếm được tiền, cậu tám tôi hai là được rồi.”
Lý Văn Thư dứt khoát không nói nữa, nói nhiều cũng vô ích, xem đến lúc đó kiếm được bao nhiêu tiền đã.
"À đúng rồi, hôm nay bố tôi gọi tôi về, nói có chuyện muốn nói với tôi, chắc là muốn nói chuyện về căn nhà của tôi, tôi định nói rõ ràng với ông ấy.”
Căn nhà đó cô ấy nhất định phải bán, bọn họ mà còn tơ tưởng thì đừng hòng.
"Có gì mà phải nói với ông ta? Sau này không cần để ý đến ông ta nữa.”
Lý Văn Thư nhíu mày.
"Nhưng mà hộ khẩu của tôi vẫn còn ở chỗ ông ấy, sau này còn phải nhờ ông ấy giúp đỡ, hơn nữa tôi thấy thái độ của ông ấy cũng khá tốt, biết đâu là hối hận rồi.”
Nói đến đây, Lý Văn Thư mới chợt hiểu ra, hộ khẩu nhất định phải dọn ra ngoài, nếu không để ở chỗ Trương Thiết Trụ thì làm gì cũng không tiện.
"Được, vậy cậu lo chuyện chuyển hộ khẩu đi, cần giúp đỡ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-135.html.]
"Không cần, cậu về nhà chăm sóc mẹ cậu đi, tôi tự giải quyết được.”
Lý Văn Thư nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Chiều lúc về, trong lòng cô còn đang tính toán, giờ này Giản Vân Đình chắc đã nhận được thư, biết đâu giờ đã gửi thư trả lời cho cô rồi.
Nghĩ đến đây cô lại có chút mong chờ, vốn dĩ cô muốn gửi điện báo hoặc gọi điện thoại, như vậy có thể liên lạc với anh nhanh hơn.
Nhưng mà gửi điện báo từ quân khu, thường phải qua kiểm duyệt mới được xem, những lời cô muốn nói với Giản Vân Đình, tự nhiên là không thể để người khác xem được.
Còn gọi điện thoại thì càng ngại ngùng hơn, gọi điện thoại qua đó phải thông qua tổng đài viên, đến lúc đó cuộc trò chuyện của bọn họ người khác đều có thể nghe thấy.
Chủ yếu là sợ anh đang làm nhiệm vụ không tiện, cho nên mới chọn cách viết thư.
Về đến nhà, ngoài Trương Mỹ Liên ra, Lý Minh Hạ cũng đã về.
"Anh hai, sao hôm nay anh tan ca sớm vậy?”
Lý Văn Thư vừa bỏ cặp sách xuống, trong lòng cũng tò mò.
Lý Minh Hạ có chút bực bội, đưa tay lên vò đầu.
"Anh nghỉ việc rồi, không làm nữa, một ngày cũng không làm nổi nữa.”
Nghe anh nói vậy, Trương Mỹ Liên và Lý Văn Thư đều giật mình, vốn dĩ còn đang nghĩ vừa đi làm vừa làm chút buôn bán, không ngờ anh hai lại trực tiếp nghỉ việc.
Lý Văn Thư cảm thấy như vậy cũng tốt, bây giờ chính là thời cơ tốt để cải cách mở cửa làm giàu, đứng trước thời cơ ngàn năm có một này, đến con lợn cũng có thể bay lên, huống chi là anh hai thông minh như vậy.
Nhà máy cơ khí nói thì hay là bát cơm sắt, nhưng nói một câu khó nghe, theo sự phát triển của nền kinh tế, sau này các doanh nghiệp nhà nước chỉ có nước dần dần mai một, bởi vì không biết đổi mới, cứ mãi bảo thủ, bị khu vực tư nhân đánh bại cũng là điều dễ hiểu.