Đến nhà trưởng làng, trước tiên là khách sáo một phen, sau đó mới đưa ra yêu cầu nhờ trưởng làng viết cho cô ta một lá giấy giới thiệu.
Trưởng làng là người như thế nào? Ngần này tuổi rồi sớm đã là người từng trải, ông ta biết Lý Tâm Nhu là bị nhà họ Lý ở thành phố đưa về, người ta phỏng chừng là không muốn nhận cô ta nữa rồi.
Lá giấy giới thiệu này nếu như ông ta viết, đến lúc đó người ta chạy mất, Lý Đại Cương có tha cho ông ta không?
Tuy nhà họ Lý nghèo rớt mồng tơi, chẳng có mấy ai ra hồn, nhưng cái gã Lý Đại Cương ấy lại là kẻ khó nhằn, nhỡ đâu chạy sang gây sự thì ông ta cũng chẳng đỡ nổi.
"Cháu gái, sao lại phải xin giấy giới thiệu? Chuyện này bố cháu có biết không?”
Lý Tâm Nhu không ngờ lão già này lại khó nói chuyện đến vậy, nụ cười trên mặt chợt khựng lại.
"Thưa bác, bố cháu tất nhiên là biết, chẳng qua cháu không muốn phiền đến ông ấy nên mới tự mình đến đây.”
Trưởng làng vuốt chòm râu dê của mình: "Xin giấy giới thiệu thì phải gọi bố cháu đến cùng, bằng không tôi không thể nào viết cho cháu được.”
Lý Tâm Nhu nghiến răng, trong lòng thầm mắng lão già này cả ngàn cả vạn lần, nhưng cô ta cũng biết người này cô t không thể đắc tội nổi, bèn vội vàng móc ra từ trong túi một ít tiền.
"Thưa bác, cháu đến đây cũng chẳng mang theo gì, số tiền này bác cầm lấy, khi nào rảnh ra phố huyện mua chút đồ ngon mà ăn, bác cứ viết giấy giới thiệu giúp cháu, cháu phải vào thành phố có chút việc.”
Trưởng làng vừa nhìn thấy tiền, hai mắt liền sáng rực, cả cái làng nghèo nàn này, muốn kiếm tiền đâu có dễ dàng như vậy.
Giờ đây chỉ cần viết một cái giấy giới thiệu là có thể lấy được ngần này tiền, chỉ có kẻ ngốc mới không làm, đến lúc Lý Đại Cương tìm đến, ông ta cũng có cách đối phó.
Suy đi tính lại, cuối cùng vẫn nhận lấy tiền, viết giấy giới thiệu cho Lý Tâm Nhu.
Lý Tâm Nhu nhận được giấy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng cất vào túi, vội vã rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-146.html.]
Vợ trưởng làng thấy ông ta nhận tiền, trong lòng cũng có chút lo lắng.
"Ông không sợ cái gã Lý Đại Cương kia quay lại gây chuyện với ông sao? Đến lúc đó chúng ta chẳng đỡ nổi đâu.”
Trưởng làng trừng mắt nhìn vợ.
"Sợ gì chứ? Dù sao tôi cũng là trưởng làng, chẳng lẽ lại sợ ông ta, người ta tìm tôi xin giấy giới thiệu nói là có việc, chẳng lẽ tôi lại không viết cho? Lãnh đạo mà không lo cho dân thì còn là lãnh đạo gì nữa.”
Nghe lão chồng nói vậy, vợ trưởng làng bỗng nhiên hiểu ra, cũng không nói gì thêm nữa.
Lý Văn Phương ở ngoài đợi đến mức sắp ngủ gật, lúc này mới thấy Lý Tâm Nhu đi ra, nhìn bộ dạng hớn hở của cô ta, trong lòng cô ấy cũng tò mò.
Cô ta đến nhà trưởng làng làm gì nhỉ?
Lén lút bám theo sau, liền để ý sắc mặt của Lý Tâm Nhu.
Lý Tâm Nhu trong lòng vui như mở cờ, đồ đạc mang đến tất nhiên là không thể nào mang đi hết, đành phải thu dọn vài bộ cho vào túi.
Lý Văn Phương thấy cô ta thu dọn đồ đạc, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, nhịn không được lên tiếng thăm dò: "Chị, chị thu dọn quần áo làm gì vậy?”
Lý Tâm Nhu trừng mắt nhìn cô ấy, trong lòng cũng chẳng coi cô em gái này ra gì.
"Mấy bộ này không mặc, tôi muốn cất đi thì không được à? Chuyện không liên quan đến cô thì bớt xen vào, sao lại đáng ghét như vậy? Giống hệt cái con Lý Văn Thư kia.”
Lý Văn Phương nhíu mày, đáy mắt lóe lên vài tia oán hận, loại người này sao có thể là chị ruột của cô ấy được? So sánh ra, cô ấy càng muốn tin Lý Văn Thư mới là.