Đến tối, lúc Lý Tâm Nhu ra ngoài rửa mặt, Lý Văn Phương len lén đi lục túi của cô ta, kết quả phát hiện bên trong có một tờ giấy giới thiệu.
Tim đập thình thịch, biết ngay là Lý Tâm Nhu muốn lén lút bỏ trốn.
Sợ Lý Tâm Nhu phát hiện, cô ấy vội vàng nhét tờ giấy vào túi áo mình, trong lòng cũng bắt đầu tính toán.
Nếu Lý Tâm Nhu mà chạy trốn, đến lúc đó người chịu trận chắc chắn là cô ấy.
Nếu người chị này đối xử tốt với cô ấy một chút, cô ấy gả cho Trụ Tử, dù sao cũng không oán trách nửa lời.
Nhưng Lý Tâm Nhu lại khinh thường cô ấy như vậy, đối xử với mẹ cũng không ra gì, loại người này dựa vào đâu mà cô ấy phải bao che cho?
Trong lòng đã quyết định, bèn vội vàng sang phòng bên cạnh tìm Lý Đại Cương.
"Bố, bố xem đây là gì?”
Lý Đại Cương nhận lấy tờ giấy, lông mày nhịn không được nhíu lại.
Tuy ông ta không biết nhiều chữ, nhưng ra khỏi nhà cũng phải xin giấy giới thiệu, ba chữ này ông ta vẫn nhận ra.
"Cái này con lấy đâu ra?”
"Trong túi chị, con lén lấy ra, chắc là mới xin của trưởng làng đấy.”
Lý Đại Cương nghe xong, giật nảy mình.
"Chị con không có việc gì xin giấy giới thiệu làm gì?”
Lý Văn Phương ra vẻ ngây thơ: "Con cũng không biết, có lẽ là muốn về nhà? Chị ấy không nói với bố à?”
Lý Đại Cương nghe vậy, lập tức nổi giận, đứng dậy lao ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-147.html.]
Lý Tâm Nhu vừa rửa mặt xong, đang đánh răng, thấy Lý Đại Cương đi ra cũng không để ý.
Cho đến khi phát hiện đối phương đang lao về phía mình, cô ta mới vội vàng đứng thẳng người.
"Bố, có chuyện gì vậy?”
Lý Đại Cương bước tới cho cô ta một cái tát, sau đó lắc lắc tờ giấy trước mặt cô ta.
"Nói tao nghe, mày xin giấy giới thiệu này để làm gì? Mày muốn đi đâu? Sao không nói với gia đình? Có phải muốn lén lút chạy về thành phố không!”
Lý Đại Cương bây giờ mới thấy sợ, số tiền đó ông ta đã nhận rồi, hôm nay còn dùng tiền đó đi uống rượu, mua thịt, nếu Lý Tâm Nhu chạy mất, đến lúc đó ông ta không giao người được, Trụ Tử có tha cho ông ta không?
Tuy rằng người đó chỉ là một tên nuôi lợn g.i.ế.c lợn, nhưng dù sao cũng là một nhân vật có m.á.u mặt, đến lúc đó chắc chắn sẽ không khách khí với ông ta.
May mà con gái út phát hiện kịp thời, nếu không thì đã gây ra đại họa rồi.
Lý Tâm Nhu bị một cái tát, trong miệng toàn là mùi m.á.u tanh, so với cơn đau trên mặt, cô ta càng quan tâm hơn là tại sao giấy giới thiệu lại bị Lý Đại Cương phát hiện?
"Mày nói đi? Có phải chê nhà nghèo không? Chó còn không chê nhà nghèo, mày lại chê lên chê xuống, không nói một lời đã muốn bỏ đi, coi bố mày là cái gì?”
Lý Đại Cương nói như s.ú.n.g liên thanh, nước bọt hôi thối phun đầy mặt Lý Tâm Nhu.
Lúc này Lý Tâm Nhu đã nhận ra giấy giới thiệu là do Lý Văn Phương tìm ra, hai người ở chung một phòng, nếu bị phát hiện, chắc chắn là do cô ấy giở trò.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta nhìn Lý Văn Phương đầy căm hận.
"Bố, bố đang nói gì vậy? Con đang định nói với bố đây, không ngờ bố đã biết rồi, con định về thành phố một chuyến, chủ yếu là nhà mình bây giờ kinh tế quá khó khăn, con muốn về đó xin bọn họ ít tiền, lúc đó mang về sửa sang nhà cửa.”
Với đầu óc của mình, cô ta đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, vội vàng kiếm cớ, trên mặt còn gượng gạo nở một nụ cười.
Tên nhà quê này mới có mấy ngày mà đã hai lần ra tay với cô ta, thật không thể tha thứ, hiện tại đang ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, chờ sau này cô ta phát đạt, nhất định phải cho ông ta đẹp mặt!