Ngày nào cũng đến trường cho có lệ, chi bằng dành thời gian đó mà kinh doanh, như vậy còn kiếm được một khoản kha khá.
Cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ thì tiếc quá.
Vả lại, cô còn muốn đến đơn vị thăm Giản Vân Đình, Giản Vân Đình bận, cô cũng bận, vậy thì hai người họ đến bao giờ mới gặp được nhau?
Đối với cô mà nói, gia đình quan trọng, Giản Vân Đình cũng rất quan trọng.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi rồi ngủ thiếp đi, đi cả ngày cũng thật sự mệt mỏi.
Lúc này Giản Vân Đình cũng vừa về đến khách sạn, nằm trên giường, đưa tay sờ lên khóe môi bị cắn, một lúc sau, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
Lâu như vậy không gặp, người phụ nữ này vẫn cay như vậy, anh thích.
Nhưng nghĩ đến tờ giấy nhắn anh để lại cho mẹ mà mẹ không đưa, nụ cười trên mặt liền biến mất, nhịn không được nhíu mày.
Quan hệ của anh và mẹ vốn đã không tốt, bây giờ bà ấy làm như vậy rõ ràng là muốn can thiệp vào các mối quan hệ của anh.
Điều anh chán ghét nhất trong đời này chính là bị người khác kiểm soát cuộc sống của mình, làm gì, tìm người phụ nữ như thế nào mà cũng bị người khác kiểm soát, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Ánh mắt dần trở nên ảm đạm, anh đưa đầu lưỡi l.i.ế.m liếm vết thương, nhắm mắt lại một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Lý Văn Thư ngủ nướng, đến hơn chín giờ mới dậy, hôm nay là cuối tuần, mọi người trong nhà đều không đi làm, ai nấy đều bận rộn với việc của mình.
Hôm nay là ngày Tề Phương đi lấy chồng, cô ta ở ngay khu tập thể đối diện, tiếng pháo nổ, tiếng kèn trống, bên này đều có thể nghe thấy.
Cả nhà đều có chút lo lắng cho Lý Minh Hạ, sợ anh ấy nghĩ quẩn, kết quả là anh ấy rất bình tĩnh, trên mặt không có chút khác thường nào.
Lý Minh Hồng tiến lại gần huých khuỷu tay vào người anh ấy.
"Khó chịu thì nói ra, đừng có giữ trong lòng, đều là người một nhà, không ai cười nhạo em đâu.”
Nghe anh trai nói vậy, Lý Minh Hạ có chút chán ghét liếc nhìn anh ấy một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-168.html.]
"Em có gì mà khó chịu? Người khó chịu phải là cô ta mới đúng, lấy phải người đàn ông như vậy, sau này cô ta sẽ biết.”
Lý Minh Hồng ngẩn người, rõ ràng là không ngờ em trai lại có phản ứng như vậy.
"Lời này của em nói rất đúng, con trai nhà họ Lý chúng ta, không lo không lấy được vợ.”
Lý Minh Hạ cười hì hì hai tiếng.
"Ít ra em cũng từng yêu đương, anh lớn thế này rồi, đến một người yêu cũng không có, cứ tiếp tục như vậy, bố mẹ đều sẽ nghi ngờ anh thích đàn ông đấy.”
Lý Minh Hồng trừng mắt nhìn anh ấy một cái, trong nháy mắt cảm thấy mình không cần thiết phải tốt bụng đến an ủi anh ấy nữa.
"Không biết nói thì im miệng, thích đàn ông cái gì? Em mới thích đàn ông ấy.”
Lý Minh Hạ nhịn không được bật cười ha hả.
Thấy trạng thái của anh hai không tệ, Lý Văn Thư cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng biết, đó chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi, biết đâu chừng lại len lén đau lòng.
Không lâu sau, Trương Tĩnh Mỹ liền đi tới.
Hai người họ định ra sớm một chút, đến khu vực gần cửa hàng bách hóa để bày hàng, bên đó lượng người qua lại đông.
Thấy họ chuẩn bị xuất phát, Lý Minh Hạ cũng đi theo.
Lý Minh Hồng cũng muốn đi giúp đỡ, nhưng bị Lý Văn Thư từ chối.
Anh cả vụng về, đi cũng không giúp được gì, đến lúc đó các cô gái muốn xem quần áo, bên cạnh lại có hai người đàn ông to lớn như vậy, e là họ cũng không dám lại gần.
Bị ghét bỏ, Lý Minh Hồng có chút chán nản, u oán liếc nhìn Lý Minh Hạ một cái.
Ba người cầm đồ đi ra ngoài, vừa hay gặp bố mẹ Tề Phương đang đứng ngoài cửa tiếp khách.