"Không cần đâu, đồ ăn thừa ăn cũng ngon mà, tôi thích ăn.”
Lý Tâm Nhu thầm khinh bỉ trong lòng, nghĩ thầm đúng là đồ hèn, cứ thích ăn đồ ăn thừa, đáng đời bị người ta bắt nạt.
Cảm thấy vô vị, bèn quay về chỗ ngồi của mình.
"Văn Thư, cảm ơn cậu, cơm nước rất ngon.”
Trương Tĩnh Mỹ ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Lý Văn Thư.
Lý Văn Thư cảm thấy ấm lòng.
"Ngon là được, ăn nhanh đi.”
Chiều tan học, Lý Văn Thư cùng Lý Tâm Nhu cùng nhau về nhà, trên đường đi Lý Tâm Nhu nhịn không được lại dò hỏi một phen, Lý Văn Thư vẫn không chịu nói.
Cuối cùng Lý Tâm Nhu đen mặt, dứt khoát không nói nữa.
Quả nhiên vừa về đến đại viện không lâu, bố mẹ Tôn Phi Phi đã đến đồn cảnh sát bảo lãnh con gái.
Chuyện mất mặt như vậy bọn họ tự nhiên là không dám nói ra, đến nơi hỏi han ngọn ngành, vợ chồng hai người cũng tức muốn chết.
Một là tức giận con gái mình ngu ngốc, đã lớn như vậy rồi, mà còn có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, tuy nhà bọn họ với nhà họ Lý không vừa mắt nhau, nhưng thủ đoạn như vậy thật sự là quá đáng. Hai là cảm thấy Lý Tâm Nhu là một kẻ chuyên giở trò xấu, bản thân nghĩ ra trò xấu nhưng không dám làm, lại xúi giục con gái bọn họ đi làm kẻ xấu.
"Bố, mẹ, hai người mau đưa con đi, thật sự không phải con muốn viết thư tố cáo, là Lý Tâm Nhu kêu con viết, cô ta không thích con nhỏ nhà quê đó, muốn đuổi nó ra khỏi Nhất Trung, con cũng không biết sao con nhỏ nhà quê đó học giỏi thế.”
Tôn Phi Phi khóc lóc sướt mướt, trong lòng vô cùng tủi thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-67.html.]
Bình thường trông cô ta có vẻ ghê gớm lắm, nhưng thực chất nội tâm vẫn là một cô bé, hôm nay bị đưa đến đây, cũng là bị dọa cho sợ.
Bố Tôn trừng mắt nhìn cô ta, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Mày là đầu heo sao? Nó kêu mày làm gì mày làm nấy, tao với mẹ mày sao lại sinh ra cái thứ như mày thế này!”
Bố Tôn tức giận vô cùng, dù sao thì con gái làm vậy chắc chắn là đắc tội với nhà họ Lý, Lý Quốc Bang là ai? Là người có thể tùy tiện đắc tội sao? Nghĩ đến đây, đầu ông ta bắt đầu đau như búa bổ.
Cho dù không nể mặt Lý Quốc Bang, cũng phải nể mặt ông cụ Lý.
Tôn Phi Phi bị bố mắng đến mức không dám thở mạnh, may mà mẹ Tôn ở bên cạnh thấy con gái đáng thương nên đã nói đỡ cho cô ta vài câu.
Trên đường về, bố Tôn càng nghĩ càng tức, chuyện này e là Trương Mỹ Liên đã biết rồi, để con gái bà ta gánh tội thay, bọn họ cũng không nhận.
Nếu không phải Lý Tâm Nhu xúi giục con gái mình, thì với cái đầu óc của con bé, làm sao nghĩ ra được chuyện tố cáo người khác?
Cho dù nhà họ Lý có trả thù, thì cũng là xử lý con gái mình trước, con mình còn không quản được, lấy đâu ra mặt mũi mà quản người ngoài.
Trong lòng đã quyết định, về đến đại viện liền trực tiếp dẫn theo Tôn Phi Phi đang khóc lóc đến nhà họ Lý.
Lúc này, Lý Văn Thư và mọi người đang ngồi trong nhà chính nghe đài, Trương Mỹ Liên đang nấu cơm trong bếp, anh cả và anh hai thì đang chơi cờ vây ở bàn trà bên cạnh.
Ngày mai là cuối tuần, cả nhà đều không phải đi làm, muốn thư giãn một chút.
Ban đầu Lý Tâm Nhu còn hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến Tôn Phi Phi một lòng trung thành với mình, chắc là sẽ không khai ra mình đâu. Đợi lát nữa mình tìm cơ hội nói với cô ta vài câu ngon ngọt, chuyện này coi như xong.
Vừa nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bố Tôn dẫn theo Tôn Phi Phi vào sân.
"Anh Lý có ở nhà không?”