Nghe cô nói vậy, cả nhà đều hít một ngụm khí lạnh. Hoá ra con gái thật sự bị người ta bỏ thuốc, nếu không phải gặp được cậu Giản nhà họ Giản giúp đỡ, lúc này e là đã thật sự bị bọn côn đồ kia làm bậy rồi.
Cho nên lúc đầu Lý Tâm Nhu kêu la ầm ĩ nói Lý Văn Thư bị bọn côn đồ làm bậy, là có dấu vết mà tìm ra, nói tóm lại, chuyện này có khả năng cô ta biết rõ?
Nhà họ Lý không phải là kẻ ngốc, lúc này đều nghĩ đến điểm này, trước đây bọn họ không muốn để ý đến chuyện này, là bởi vì trong lòng không có nghi ngờ, đối với Lý Tâm Nhu quá mức tin tưởng.
Hiện tại nếu như cẩn thận ngẫm lại, cũng là có chút đáng sợ.
Lý Văn Thư nhìn thấy vẻ mặt mọi người thay đổi, trong lòng cũng là vô cùng hài lòng.
Cho dù lúc này không vạch trần được bộ mặt thật của Lý Tâm Nhu cũng không sao, chỉ cần người trong nhà đều đề phòng cô ta, sẽ không xảy ra bi kịch của kiếp trước.
"Con không biết chuyện này em gái có biết hay không, nhưng con bé với Tôn Phi Phi quan hệ tốt như vậy, cho dù là Tôn Phi Phi muốn hủy hoại con, con bé có thể cũng là biết một số nội tình, giống như Tôn Phi Phi hôm nay tố cáo con vậy, chẳng lẽ em gái thật sự hoàn toàn không biết gì sao? Con thật sự không dám nghĩ.”
Lý Văn Thư cố ý nói dẫn dắt mọi người nghĩ về phía Lý Tâm Nhu, giả bộ đáng thương thôi mà, ai mà không biết? Cô ấp úng nói xong chuyện.
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, mọi người trong lòng đều âm thầm suy tính.
Trương Mỹ Liên sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều, gượng gạo nặn ra một nụ cười.
"Văn Thư, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó, hai đứa là chị em, nên giúp đỡ lẫn nhau, thời gian không còn sớm nữa, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa mẹ làm cơm xong sẽ gọi con.”
Cho dù trong lòng đã có nghi ngờ, Trương Mỹ Liên cũng sẽ không nói ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-72.html.]
Lý Văn Thư ngoan ngoãn gật đầu.
"Mẹ, con biết rồi, con nói với mọi người những điều này không phải là nghi ngờ những chuyện này là do em gái làm, con chỉ là lo lắng em ấy bị kẻ xấu lợi dụng, không còn chủ kiến của riêng mình, nhưng con không trách em ấy.”
Lý Văn Thư nói bóng gió hai câu, sau đó liền trở về phòng mình.
Nhìn thấy cô hiểu chuyện như vậy, Trương Mỹ Liên trong lòng càng thêm đau lòng. Cẩn thận ngẫm lại cũng thật là có lỗi với đứa con gái này, từ nhỏ ở nông thôn chịu khổ, bữa đói bữa no, quần áo cũng không có mấy bộ để mặc.
Bây giờ vất vả lắm mới tìm về được, còn phải lo lắng đến cảm xúc của con gái nuôi.
Nghĩ đến đây, Trương Mỹ Liên trong lòng càng thêm khó chịu, cảm thấy có lỗi với Lý Văn Thư.
Lúc này nhà trên chỉ còn lại mấy người bọn họ, lúc nói chuyện cũng không còn kiêng kỵ như lúc nãy nữa.
"Bố mẹ, con thấy chuyện này không đơn giản, nếu Tâm Nhu thật sự có tham gia vào những chuyện này, vậy chúng ta nhất định phải coi trọng.”
Sắc mặt Lý Quốc Bang cũng rất nghiêm túc, ông ngày thường tuy rằng ít quản con cái, nhưng người làm bố nào mà không thương con, Lý Tâm Nhu là do bọn họ nhìn lớn lên, cho dù không phải con ruột, vậy cũng chẳng khác gì con ruột.
Nhưng nếu như cô ta phẩm hạnh tệ hại như vậy, vấn đề này quả thật rất khiến người ta đau đầu.
"Chuyện này còn chưa thể vội vàng kết luận, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chúng ta cũng không rõ nội tình, chỉ có thể nói là về sau phải quan sát nhiều hơn. Cũng có khả năng là chúng ta đón Văn Thư về, Tâm Nhu tự cảm thấy không thoải mái, sợ Văn Thư cướp đi phần tình yêu vốn thuộc về con bé.”