Hoàn toàn khác với Lý Văn Thư, Lý Văn Thư cái gì cũng được, ra ngoài chơi cũng không hề đỏng đảnh, nữ đồng chí như vậy mới hợp khẩu vị của anh.
Vốn dĩ không khí cũng chưa đến mức căng thẳng như vậy, Giản Vân Đình vừa lên tiếng nói câu đó, Lâm Tuyết đã muốn khóc òa lên.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều có chút đau đầu.
Quách Đào khẽ kéo tay áo Giản Vân Đình, ra hiệu cho anh nói chuyện ôn tồn chút.
"Nữ đồng chí bọn em thể lực không tốt, chơi một lúc là thấy mệt, rất bình thường, mấy anh vào chơi đi, em với chị Lâm Tuyết ngồi đây nói chuyện một lát.”
Lý Văn Thư thấy không khí ngại ngùng, vội lên tiếng giảng hòa, mọi người vui vẻ ra ngoài chơi, như vậy cũng không ổn.
Kỳ thực cô cũng biết vì sao Lâm Tuyết lại tức giận, trong lòng cũng thấu hiểu.
Nói trắng ra là vẫn chưa đến mức ghét bỏ đối phương, bằng lòng kiên nhẫn hơn chút, nếu đổi lại là Lý Tâm Nhu, Lý Văn Thư đã sớm mở miệng đuổi người ta đi, lười phải hư tình giả ý.
Quách Đào âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hướng Lý Văn Thư ánh mắt cảm kích. Lúc này hình như anh ta đã hiểu được phần nào, vì sao Giản Vân Đình lại có thái độ khác biệt với cô gái này.
Xinh đẹp không nói, lại còn biết điều, biết nhìn sắc mặt người khác, quả thật là một nữ đồng chí không tồi.
Nói lý ra Lâm Tuyết còn lớn hơn cô vài tuổi, nhưng về khoản đối nhân xử thế rõ ràng là không bằng đối phương.
Có Lý Văn Thư nói vậy, Lâm Tuyết cũng không tiện làm loạn nữa. Cô ấy biết nếu mình còn nói tiếp, Giản Vân Đình sẽ trực tiếp đuổi cô ấy về nhà.
Uống xong nước ngọt, mấy nam đồng chí rủ nhau đi chơi, để lại Lý Văn Thư và Lâm Tuyết ngồi ở khu nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-79.html.]
Thấy Lâm Tuyết buồn bực không vui, Lý Văn Thư cũng không định lên tiếng, tuy cô không ghét Lâm Tuyết, nhưng cũng sẽ không chủ động lấy lòng người khác.
Điều cô không ngờ tới là Lâm Tuyết lại chủ động mở miệng.
"Cô nói thật với tôi, cô có thích anh Giản không?”
Lâm Tuyết nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định hỏi thẳng, tiện thể dằn mặt Lý Văn Thư một cái, khiến cô biết khó mà lui.
"Chị Lâm Tuyết, em thấy hỏi thẳng người khác loại vấn đề này không được lịch sự cho lắm.”
Lý Văn Thư không muốn trả lời thẳng câu hỏi của cô ấy, cô có thích Giản Vân Đình hay không là chuyện của cô, không liên quan đến người khác.
"Tôi cũng không giấu cô, tôi thích anh Giản lâu rồi, chúng tôi rất xứng đôi, đợi đến tuổi thích hợp, khả năng cao là sẽ ở bên nhau, nếu cô không thích anh ấy, thì tránh xa anh ấy ra, dù sao gần gũi quá cũng không tốt cho danh tiếng của ai cả.”
Tính cách Lâm Tuyết cũng khá thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy. Nếu Lý Văn Thư không thích, vậy thì đừng tranh giành với cô ấy.
Lý Văn Thư nhướn mày, rõ ràng là có chút kinh ngạc trước sự dũng cảm của cô ấy, trong thời đại mà yêu đương nắm tay cũng phải e thẹn này, Lâm Tuyết có thể thẳng thắn nói ra vấn đề tình cảm của mình như vậy, quả thật rất đáng khâm phục.
Điểm này hơn hẳn Lý Tâm Nhu, tuy Lý Tâm Nhu thích Giản Vân Đình, nhưng cô ta sẽ không bao giờ thừa nhận, chỉ âm thầm hành động.
"Chị Lâm Tuyết, chị rất thẳng thắn, em rất cảm ơn chị đã nói với em những lời này, chứng tỏ chị tin tưởng em, đã như vậy, em cũng không muốn nói lời khách sáo để lừa gạt chị, em quả thật thích anh Giản Vân Đình, nếu chị nhất định phải có anh ấy, vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”
Khuôn mặt Lý Văn Thư thản nhiên, nhưng lời nói ra lại vô cùng kiên quyết.
Giản Vân Đình là người ưu tú, nam đồng chí ưu tú luôn không thiếu người theo đuổi.