Lâm Tuyết không ngờ Lý Văn Thư cũng thẳng thắn như vậy, vô thức nuốt nước bọt.
Hình như đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói thích cùng một nam đồng chí phải cạnh tranh công bằng, cách nói này quá mới mẻ.
Dù sao người khác tìm đối tượng đều là được người ta giới thiệu rồi đến với nhau, cho dù là tự do yêu đương, cũng là nhìn trúng đối phương, nếu phải tranh giành với người khác mới có được quyền lợi tìm đối tượng, vậy thì thật quá kỳ quái.
Hơn nữa cho dù có người nghĩ như vậy cũng sẽ không nói thẳng ra, dù sao đây cũng là chuyện khó xử.
"Cạnh tranh công bằng?”
Lâm Tuyết không nhịn được lẩm bẩm.
Lý Văn Thư gật đầu: "Đúng vậy, chị thích anh Giản Vân Đình, em cũng thích, chúng ta bản lĩnh, ai theo đuổi được thì người đó có được, em sẽ không nói xấu chị trước mặt anh ấy, càng không bôi nhọ chị, nếu anh ấy thích chị, lựa chọn ở bên chị, em sẽ rút lui.”
Lời nói táo bạo như vậy, cho dù là Lâm Tuyết có tư tưởng cởi mở, lúc này cũng không nhịn được trừng lớn mắt.
Sao lại nói ra mấy lời hổ lốn như vậy?
"Văn Thư, cô…”
Văn Thư nhoẻn miệng cười, bất ngờ chìa ngón út về phía cô ấy.
"Đến đây, ngoắc tay, đây là bí mật của hai chúng ta, không được nói cho ai biết, được không?”
Hành động trẻ con như vậy, nếu là trước đây, Lâm Tuyết chắc chắn sẽ khinh thường, nhưng không biết tại sao hôm nay, lại như ma xui quỷ khiến mà chìa ngón út ra.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, Văn Thư đã lẩm bẩm trong miệng.
"Ngoắc tay, treo ngược cành cây, một trăm năm không thay đổi, ai cũng không được nói cho người khác biết, nói là biến thành đầu heo đấy.”
Lâm Tuyết: "…”
Được rồi, lúc này cô ấy cũng chẳng còn hơi sức đâu mà tức giận, ngược lại còn cảm thấy dái tai nóng ran.
Đợi khi Vân Đình và những người khác đi ra, bọn họ bất ngờ phát hiện tâm trạng của Lâm Tuyết đã tốt hơn rất nhiều, không còn bồn chồn như vừa rồi nữa.
"Nghỉ ngơi đủ chưa? Tiểu Tuyết? Muốn vào chơi tiếp không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-80.html.]
Quốc Đào ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết, cười hỏi.
Lâm Tuyết liếc xéo anh ta.
"Tráng xa em ra, người toàn mùi mồ hôi.”
Quốc Đào cười hề hề, cũng không tức giận, dịch sang chỗ khác ngồi, có thể thấy tính tình tốt đến mức khó tin.
"Vậy thì chơi thêm một lúc nữa đi.”
Tiếp theo, mấy người lại chơi ở trong sân một lúc, đều rất đã, ngay cả Văn Thư cũng đổ mồ hôi, đôi khi vận động quả thực có thể khiến tâm trạng thoải mái hơn.
Ngồi bên ngoài thay giày, cả nhóm thương lượng một chút, quyết định đến bờ sông ngoại ô câu cá, tiện thể nướng vài con cá ăn.
Thời điểm này trong sông không được phép đánh bắt cá, nhưng ở ngoại ô quản lý không nghiêm ngặt như vậy, những người lén lút đánh bắt cũng không ít.
Lâm Tuyết chở Văn Thư, cả nhóm lại hùng hổ lên đường.
Con đường nhỏ ở vùng quê hơi hẹp, tuy Văn Thư chỉ nặng hơn bốn mươi ký một chút, nhưng vì đường quá xóc, Lâm Tuyết đạp xe hơi loạng choạng, Văn Thư ngồi phía sau cũng cảm thấy tim đập chân run.
Vân Đình ở bên cạnh hiển nhiên là đã phát hiện ra.
"Lâm Tuyết, nếu em không chở nổi thì để cô ấy ngồi sau tôi.”
Lâm Tuyết nghĩ đến chuyện hai người vừa mới ước định cạnh tranh công bằng, nghiến răng nghiến lợi, cứng miệng nói: "Không sao, em chở nổi.”
Văn Thư cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể nắm chặt lấy quần áo của Lâm Tuyết.
Đi qua một khúc cua, tay lái xe đột nhiên bị lệch, Lâm Tuyết chở Văn Thư trực tiếp lao xuống mương.
Văn Thư: "A a a a!”
Lâm Tuyết: "A a a a a!”
Văn Thư nhăn nhó mặt mày, đợi đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện hai người đều đã ngã xuống cái mương bên cạnh.
Bởi vì hai ngày trước vừa mới mưa, bên trong còn không ít bùn, bùn đất trực tiếp hắt cả lên mặt.