"Đồng chí Tiểu Tôn, thư tố cáo là do cô viết, cơ quan chức năng đã xác minh là bịa đặt, mọi người đều là người trong khu tập thể, cô chạy đến cửa nhà tôi nói những lời này, có thích hợp không?”
Lý Minh Hồng lúc nghiêm mặt cũng rất đáng sợ, hiện tại bố mẹ không có nhà, anh ấy là người làm chủ, tự nhiên không thể trơ mắt nhìn sự việc phát triển như vậy.
Nhưng dù sao anh ấy cũng là một người đàn ông, không thể đi qua bịt miệng Tôn Phi Phi.
Hôm nay Tôn Phi Phi cũng bị kích động, vứt bỏ hết mọi kiêng kỵ. Nghe thấy Lý Minh Hồng chỉ trách, cũng không hề sợ hãi, ngược lại điên cuồng lên tiếng.
"Anh Lý, em biết em nói như vậy anh nhất định sẽ không tin em, dù sao em cũng là người ngoài, nhưng những gì Tôn Phi Phi em nói đều là sự thật, nếu em nói dối thì sẽ không c.h.ế.t tử tế! Mọi người nên cảm ơn em, cảm ơn em vạch trần bộ mặt thật của Lý Tâm Nhu, trước kia cô ta đã bỏ thuốc Lý Văn Thư, muốn Lý Văn Thư bị bọn du côn ngủ, đến lúc đó lời đồn truyền ra ngoài, mọi người chỉ có thể gả cô ấy đi, cũng may Lý Văn Thư lanh lợi, không mắc mưu cô ta, nếu không bây giờ đã sớm thành đồ bỏ đi rồi.”
Nói đến đây, Tôn Phi Phi ngửa mặt lên trời cười lớn, trông có vẻ tinh thần có chút bất thường.
Nghe thấy chuyện động trời như vậy, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, lúc này Quách Đào bọn họ cũng đang đứng bên cạnh, không ngờ trong chuyện này lại có chuyện như vậy.
Tuy rằng thật giả chưa được chứng minh, nhưng có vài chuyện nếu đã có thể bịa đặt ra, vậy nhất định là có căn cứ.
Thấy tình hình sắp không thể khống chế được nữa, Quách Đào bọn họ nể mặt Giản Vân Đình, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Cuối cùng Tôn Phi Phi bị người nhà họ Tôn đưa về, những người xung quanh xem náo nhiệt cũng dần giải tán.
Sắc mặt Lý Minh Hồng đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, Lý Tâm Nhu cắn chặt môi dưới, đầu lưỡi tràn ra mùi tanh của máu, cô ta thật sự sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-92.html.]
Nếu Tôn Phi Phi còn làm loạn thêm vài lần nữa, danh tiếng của cô ta còn giữ được sao? Người nhà còn có thể vô điều kiện tin tưởng cô ta nữa sao?
Thấy anh cả không nói gì, cô ta vội vàng lên tiếng, giọng nói có chút rụt rè.
"Anh cả, anh từ nhỏ đã nhìn em lớn lên, em là người như thế nào anh còn không biết sao, thật sự không phải em làm.”
"Thôi được rồi, vào nhà nói.”
Lý Minh Hồng không nói tin, cũng không nói không tin, chỉ lạnh nhạt đáp.
Nói thật, nếu không phải có người ngoài ở đây, Lý Văn Thư thật sự muốn vỗ tay cho Tôn Phi Phi.
Dù sao chuyện này ầm ĩ đến mức ai cũng biết đối với cô mà nói là chuyện tốt, cho dù mọi người nghi ngờ tính chân thực trong đó, thì sau này ấn tượng đối với Lý Tâm Nhu cũng sẽ không tốt lắm.
Cho dù nhà họ Lý mất mặt, nhưng nói khó nghe một chút, Lý Tâm Nhu dù sao cũng là người ngoài, đến lúc đó đuổi cô ta ra khỏi nhà, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Không bao lâu, Trương Mỹ Liên bọn họ tan làm về, hôm nay đơn vị có chút bận, sau khi tan làm bọn họ còn đi chợ mua ít đồ, định tối nay hầm xương ống để bồi bổ cho Lý Văn Thư và Lý Tâm Nhu.
Vốn dĩ trong lòng còn đang vui vẻ, kết quả vừa vào khu tập thể, liền thấy không ít người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, lúc hỏi thì người ta lại không nói, trong lòng bà cũng thấy khó hiểu.
"Minh Hồng, trong nhà không có chuyện gì chứ? Sao lúc mẹ với bố con về, mọi người lại nhìn chúng ta với ánh mắt kỳ quái vậy?”
Phụ nữ tâm tư nhạy cảm, Trương Mỹ Liên có chút nghi hoặc nói, vốn dĩ chỉ là hỏi bâng quơ, không ngờ thật sự có chuyện xảy ra.