"Vừa rồi Tôn Phi Phi ở trước cửa nhà chúng ta phát điên, nói một số lời khó nghe.”
Nói đến đây anh ấy cũng thở dài, hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện này có chút khó xử lý.
Con bé này đánh cũng không được, mắng cũng chẳng xong, miệng mọc trên người nó, có muốn cũng không thể nào bịt mồm nó lại được.
Cứ tiếp tục như vậy, cho dù là giả cũng thành thật, Lý Tâm Nhu là người nhà họ Lý, một người vinh hiển cả nhà được nhờ, một người thiệt hại cả nhà cùng chịu, xem ra chuyện này phải nhúng tay vào.
Nghe được những lời Tôn Phi Phi vừa nói, sắc mặt Lý Quốc Bang và Trương Mỹ Liên đều rất khó coi, cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy, ảnh hưởng cũng không tốt.
Lý Quốc Bang rửa tay: "Để tôi đến nhà họ Tôn một chuyến, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
Trương Mỹ Liên thở dài, vốn dĩ hôm nay tâm trạng không tệ, bây giờ lại trở nên u ám.
"Ông đi đi, nói chuyện rõ ràng với nhà họ Tôn, nếu họ còn không quản được con gái mình, thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Tuy rằng bà ngày thường tính tình hiền lành, nhưng cũng không phải là người để mặc người khác nhào nặn, nhà họ Tôn muốn bôi nhọ thanh danh nhà họ Lý như vậy, nhất định phải trả giá.
Thấy bố mẹ vẫn bênh vực mình, Lý Tâm Nhu hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng đắc ý.
Quả nhiên bọn họ đều ngu ngốc, cho dù có nghi ngờ người khác cũng sẽ không nghi ngờ cô ta.
Lý Tâm Nhu nắm tay mẹ than thở, Trương Mỹ Liên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại an ủi vài câu.
"Con còn đang bị thương, đừng đứng nữa, mau vào phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền dìu Lý Tâm Nhu vào phòng, thấy Trương Mỹ Liên lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Lý Tâm Nhu cũng không còn lo lắng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-93.html.]
Xem ra người nghi ngờ cô ta chỉ có Lý Văn Thư và Lý Minh Hạ.
Lời Lý Văn Thư nói bố mẹ chưa chắc đã tin, nhưng nếu anh hai nắm được chứng cứ, lời anh ấy nói trong nhà nhất định phải coi trọng.
Nếu là như vậy, chỉ cần giải quyết anh ấy là được.
Nghĩ đến đây, Lý Tâm Nhu không khỏi nheo mắt lại, trong đáy mắt lóe lên một tia độc ác.
Tuy rằng bố Tôn rất tức giận chuyện con gái bị hãm hại, nhưng ông không hy vọng con gái chạy lung tung nói những lời này, dù sao cũng là con gái, cứ mở miệng ra là nói bỏ thuốc gì đó, cho dù chủ mưu không phải là nó, người khác nhắc đến cũng không hay.
Cứ tiếp tục như vậy, sau này làm sao gả đi được?
Tối hôm qua ông đã ra sức khuyên nhủ, cứ tưởng mình đã khuyên được con gái rồi, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Lý Tâm Nhu tuy đáng hận, nhưng dù sao cũng phải nể mặt nhà họ Lý.
"Mày có bị điên không? Mày còn muốn tao với mẹ mày sống nữa không? Mày thấy làm như vậy rất hả hê sao? Mày đúng là đồ ngu, ngu ngốc hết chỗ nói! Nhà chúng ta sao lại sinh ra loại ngu si như mày chứ."
Bố Tôn trong nhà lo lắng đi tới đi lui, giơ tay chỉ vào trán con gái, suýt chút nữa thì chọc ra một lỗ.
Tôn Phi Phi vẫn còn có chút không phục, cô ta chỉ nói sự thật thì có gì sai? Cho dù nhà họ Lý lợi hại thì có thể làm gì? Chẳng lẽ còn có thể đuổi bọn họ ra khỏi khu tập thể?
"Con đâu có nói bậy, những chuyện này vốn dĩ là do Lý Tâm Nhu làm, cô ta hại con bị kỷ luật, con cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn."
Bố Tôn nghe vậy càng thêm tức giận.
"Mày không để nó sống yên ổn thì lấy chứng cứ ra đây, nói nửa ngày trời, trong tay một chút chứng cứ cũng không có, ai mà tin lời mày nói? Không có chứng cứ chính là vu khống, vu khống là phạm pháp, mày biết không?"