Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 351: Nhận người thân
Cập nhật lúc: 2025-04-02 16:27:32
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tình trạng của Triệu Đan lần này nghiêm trọng hơn lần trước, khi đưa đến bệnh viện, cô vẫn bất tỉnh chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nhíu mày tức giận: "Không phải đã dặn phải chăm sóc cô ấy cẩn thận sao?"
"Bác sĩ, xin hãy cứu con gái chúng tôi." Dương Kha Vân khóc nức nở, "Đứa trẻ này khổ quá, chúng tôi vừa tìm lại được con gái thất lạc nhiều năm, xin bác sĩ cứu cháu!"
Bác sĩ giật mình, sau đó mới hiểu ra lời của Dương Kha Vân.
"Đừng khóc nữa, giờ đã tìm lại được con gái rồi, sau này phải chăm sóc cô ấy thật tốt." Bác sĩ an ủi.
"Cô ấy còn trẻ, chỉ cần điều dưỡng tốt sẽ ổn thôi."
Nhưng Dương Kha Vân không được an ủi chút nào. Một người như Triệu Đan, từ nhỏ đã trải qua quá nhiều khổ cực, dù có điều dưỡng tốt cũng không thể so với người khác được.
Bác sĩ vào điều trị cho Triệu Đan, Dương Kha Vân khóc ngất trong vòng tay chồng: "Ngày mai anh gọi điện cho đơn vị, báo cho con trai chúng ta biết luôn."
"Sau Tết, em sẽ không về nữa, ở lại đây chăm sóc con gái."
...
"Được." Triệu Tuấn Hải gật đầu, "Anh sẽ sắp xếp, con gái sẽ không sao đâu."
"Bảo con trai gửi ít yến huyết về nữa." Dương Kha Vân nói.
Bà muốn bồi bổ thật tốt cho con gái.
Triệu Tuấn Hải làm sao dám từ chối?
Khi Chu Chiêu Chiêu xử lý xong việc đến bệnh viện, Triệu Đan vẫn chưa tỉnh.
"Nhất định tôi sẽ không tha cho hai tên đó." Dương Kha Vân tức giận nói, "Chúng dám bắt nạt con gái tôi như vậy, chẳng qua là thấy nó không có người nhà che chở thôi."
Bà lại ôm A Hợp Kỳ vào lòng: "Cháu ngoan, đừng sợ, bà sẽ bảo vệ cháu, từ nay về sau không ai dám bắt nạt hai mẹ con nữa."
A Hợp Kỳ nhìn Chu Chiêu Chiêu, thấy cô mỉm cười với mình, liền gật đầu.
Cậu ôm chặt lấy Dương Kha Vân, dường như cảm nhận được họ có mối liên hệ với mẹ mình.
Dù mẹ có thể không nhận họ.
Nhưng biết làm sao?
Cậu vẫn rất thích họ.
Sau cùng, cú đá của ông nội vào Mộc Ba lúc nãy thật quá đẹp, A Hợp Kỳ muốn học theo.
"Cháu muốn học?" Triệu Tuấn Hải ngạc nhiên.
Đám cháu nội của ông không chỉ có A Hợp Kỳ, lúc rảnh ông cũng từng muốn dạy chúng vài chiêu quyền cước, nhưng lũ nhóc kia khiến ông tức điên lên được.
Thôi thì bỏ đi.
Chúng không muốn học, ông dạy cũng chẳng vui.
Giờ A Hợp Kỳ chủ động muốn học, Triệu Tuấn Hải rất vui, xoa đầu cậu bé: "Được, đợi mẹ cháu khỏe, ông sẽ dạy."
Nhắc đến Triệu Đan, A Hợp Kỳ lại lo lắng khôn nguôi.
Sức khỏe của mẹ cậu nhiều năm nay vốn không tốt, bố cậu nói do thời nhỏ không được chăm sóc chu đáo, nên bao năm qua họ luôn cố gắng chăm sóc bà.
Đều do cậu vô dụng, không bảo vệ được mẹ.
Triệu Đan tỉnh lại vào sáng hôm sau, đêm đó Dương Kha Vân và Triệu Tuấn Hải không chợp mắt, luôn túc trực trước cửa phòng bệnh.
Khi Triệu Đan tỉnh dậy, Chu Chiêu Chiêu vừa mang cơm đến: "Hai bác ăn chút đi, nếu không sau này lấy sức đâu mà chăm sóc cô ấy?"
"Ừ." Dương Kha Vân dù không muốn ăn, nhưng nghĩ đến việc phải chăm con gái, lại có thêm nghị lực, cố nhét thức ăn vào miệng, rồi đút cho chồng: "Anh cũng ăn nhiều vào."
Hai người đang ăn thì nghe thấy tiếng A Hợp Kỳ từ trong phòng: "Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!"
Chiếc bánh bao trong tay Dương Kha Vân rơi xuống đất, bà vội nhặt lên phủi bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-351-nhan-nguoi-than.html.]
Lương thực thời này quý lắm.
Giọng Triệu Đan vang ra từ trong phòng: "Làm con sợ rồi phải không?"
Giọng khàn đặc, Dương Kha Vân nghe xong nước mắt giàn giụa.
Con gái tội nghiệp của bà.
Nhưng dù lo lắng khôn nguôi, hai vợ chồng vẫn đứng im ngoài cửa, Triệu Đan không cho vào, họ không dám bước chân vào.
Sợ lại kích động cô ấy.
"Cho họ vào đi." Triệu Đan vỗ tay con trai, "Đừng lo, mẹ không sao."
Thực ra, cô không muốn gặp Dương Kha Vân chút nào.
Nhưng khi tỉnh dậy nhìn thấy ánh mắt lo lắng và sợ hãi của con trai, Triệu Đan đau lòng vô cùng.
Cô không thể để con trai tiếp tục sống trong sợ hãi như vậy.
Vốn nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng qua mấy ngày Tết, khi tuyết tan, A Khố Trát Y sẽ trở về.
Nhưng bọn kia rõ ràng không thể chờ đợi thêm.
Nếu lần này không phải Chu Chiêu Chiêu kịp thời đến, không biết cô sẽ ra sao, nhưng con trai cô chắc chắn sẽ bị bọn chúng bắt nạt thảm hơn.
Còn cây cung A Khố Trát Y yêu thích nhất, cũng sẽ không giữ được.
Đến lúc đó, dù A Khố Trát Y có trở về hay không, hai mẹ con cô chắc chắn sẽ gặp họa, ngôi nhà của họ cũng sẽ bị lũ cướp đó cướp sạch.
"Tôi không biết mình có phải con gái các vị không." Khi Dương Kha Vân và chồng bước vào, Triệu Đan nói, "Làm sao các vị chắc chắn tôi là người các vị đang tìm?"
"Chính là con." Dương Kha Vân vừa khóc vừa nói, "Sau tai con có một nốt ruồi đỏ, lúc bế con mẹ đã thấy rồi."
"Bác nói rồi, bế lên là thấy." Triệu Đan cười nhạt.
Phiêu Vũ Miên Miên
"Con... con có..." Dương Kha Vân tiến lại gần, thì thầm vào tai Triệu Đan một câu gì đó.
Mặt Triệu Đan đỏ bừng, nhưng cô cũng gật đầu.
Chỗ đó cô không thể tự nhìn thấy, nhưng chồng cô có thể thấy, và anh rất thích hôn ở đó.
"Thật... thật là..." Dương Kha Vân run rẩy không biết đặt tay ở đâu, "Mẹ... mẹ không biết phải nói sao nữa..."
Bà lau nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy dài, "Ông ơi, đúng là con bé rồi."
"Đúng rồi, đúng rồi..." Dương Kha Vân ôm mặt ngồi thụp xuống đất khóc nức nở.
Con gái của họ, cuối cùng đã tìm thấy!
Trời cao có mắt, con gái bà cuối cùng đã trở về.
Dương Kha Vân khóc như một đứa trẻ, lúc đầu còn nức nở, sau đó khóc thành tiếng, "Chúng ta... cuối cùng cũng tìm được con rồi."
Những năm qua, trong lòng bà luôn có một niềm tin, con gái chỉ là đi lạc, chứ không gặp chuyện gì, con bé đang ở đâu đó chờ họ tìm về.
Chính niềm tin này đã giúp họ kiên trì đến ngày hôm nay.
Trong quá trình tìm kiếm, họ gặp rất nhiều người cùng cảnh ngộ, nhưng... phần lớn đều là tin không vui.
Nhưng mọi người vẫn cố gắng kiên trì, vững tin vào một điều!
Triệu Đan cũng không ngờ, người phụ nữ lúc nãy trông rất kiên cường, giờ lại khóc tan nát như vậy!
Ngay cả Triệu Tuấn Hải, một người đàn ông lúc đánh Mộc Ba không chút nương tay, giờ cũng ôm vợ khóc cùng.
Trong phòng bệnh, mọi người khác đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng khóc và an ủi của hai vợ chồng.
"Con... mẹ... mẹ có thể ôm con một cái không?" Dương Kha Vân vừa nấc vừa nói.
Bà muốn ôm con gái quá!