Về sau này, mỗi khi nhớ lại ca phẫu thuật hôm đó, Phạm Thúy Linh vẫn dùng hai chữ "kinh hãi" để miêu tả.
Khi y tá vào hỏi ý kiến về yêu cầu của Dương Duy Lực, bà đã do dự.
Bởi lẽ, như y tá nói, chưa từng có tiền lệ đàn ông vào phòng sinh cùng vợ.
Nhưng Chu Chiêu Chiêu là trường hợp đặc biệt.
Ba con một lúc, hiếm gặp lắm.
Phạm Thúy Linh chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cho anh ấy vào đi."
Sau này, bà vô cùng mừng vì quyết định đó. Nếu hôm đó Dương Duy Lực không có mặt, không biết Chu Chiêu Chiêu có vượt qua được không.
Dương Duy Lực được hướng dẫn khử trùng rồi bước vào phòng sinh. Lúc này, Chu Chiêu Chiêu vẫn còn tỉnh táo.
Cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa y tá và bác sĩ. Nếu là sinh thường, có lẽ cô đã không sợ đến thế.
...
Nhưng hôm nay gặp phải sự cố từ Đặng Minh Huệ, con phải chào đời sớm, khiến cô không khỏi hoảng sợ.
Dương Duy Lực nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Đừng sợ, anh ở đây với em, sẽ không có chuyện gì đâu."
Chu Chiêu Chiêu gật đầu, nước mắt lăn dài.
Cơn đau bụng khiến cô không nói nên lời.
"Đau thì cắn vào tay anh." Dương Duy Lực đưa tay ra, nhưng cô lắc đầu cười.
"Cổ tử cung đã mở gần hết rồi," Phạm Thúy Linh đến bên cười nói, "Chiêu Chiêu, tin tôi đi, chúng ta cùng cố gắng, các bé sẽ chào đời an toàn."
Chu Chiêu Chiêu gật đầu đầy biết ơn: "Vâng."
Đứa đầu tiên ra đời khá suôn sẻ, nhưng đến đứa thứ hai, sức lực cô gần như kiệt quệ.
Và điều đáng sợ nhất đã xảy ra.
Đứa thứ ba ngôi ngược, cộng thêm việc Chu Chiêu Chiêu băng huyết, phải truyền m.á.u khẩn cấp.
"Truyền m.á.u của tôi," Dương Duy Lực nói, "Tôi nhóm m.á.u O."
Phạm Thúy Linh giật mình, lập tức yêu cầu chuẩn bị truyền máu. Lúc này, Chu Chiêu Chiêu đã bắt đầu mê man.
Dương Duy Lực liên tục gọi tên cô, nói chuyện không ngừng.
"Anh đã nghĩ tên cho các con rồi," anh nói, "Lúc đi làm nhiệm vụ, không thể liên lạc với bên ngoài, nhớ em và con, anh toàn nghĩ tên."
"Con gái đặt tên là Nguyệt, con trai thì Tinh Thần."
Lúc đó chưa biết cô mang thai ba, nhưng có lẽ là duyên trời, anh nghĩ đến ba cái tên.
Con gái là Dương Gia Nguyệt, con trai là Dương Gia Tinh hoặc Dương Gia Thần.
Tinh tú, nhật nguyệt, đều là ý nghĩa tốt đẹp.
"Em bảo để bố đặt tên cơ mà?" Chu Chiêu Chiêu yếu ớt nói.
Để Dương Quyền Đình đặt tên chứ.
"Anh mới là bố chúng," Dương Duy Lực nói, "Ông nội đặt tên ở nhà thôi."
"Miễn không phải là Thằng Cu, Con Đĩa gì đó là được."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Em đau lắm không?" Anh xót xa hỏi, "Em cắn vào tay anh đi, anh không sợ đau."
"Chiêu Chiêu, đừng ngủ, được không?" Dương Duy Lực không biết mình đã khóc từ lúc nào, "Ráng thêm chút nữa, một chút thôi, con sắp ra rồi."
Nhưng Chu Chiêu Chiêu giờ chẳng còn chút sức lực nào. "Dương Duy Lực... nếu, em nói nếu nhé..."
"Không có nếu nào hết," anh ngắt lời, "Anh không muốn nghe em nói mấy lời tiêu cực."
"Xin lỗi," cô khóc nói, "Em vẫn còn nợ anh một câu xin lỗi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-387-mot-boc-ba-con.html.]
"Hôm đó anh muốn ăn cơm rang, không phải em không muốn làm cho anh đâu."
Ý thức cô giờ đã mơ hồ, không phân biệt được đây là kiếp trước hay kiếp này.
"Vậy đợi em sinh xong, khỏe lại rồi làm cho anh," anh nói, "Xin em, Chu Chiêu Chiêu, đừng bỏ anh một mình."
Y tá bên cạnh quay đi lau nước mắt. Cô ấy muốn khóc quá.
"Chu Chiêu Chiêu, đừng bỏ cuộc," Phạm Thúy Linh nói, "Cố chịu đựng một chút, có thể hơi đau..."
Thai ngôi ngược, bà phải dùng tay chỉnh lại.
"Hai người giữ chặt cô ấy," bà nói với hai trợ tá, "Để cô ấy ngậm vật gì đó vào miệng."
Cuối cùng, vật đó không biết từ khi nào đã trở thành cánh tay Dương Duy Lực.
Anh vừa truyền máu, vừa để cô cắn vào tay.
Nỗi đau sinh con chỉ người từng trải mới hiểu, mà Chu Chiêu Chiêu còn đau gấp ngàn lần.
Bởi phải đưa tay vào chỉnh ngôi thai...
Đau đến mức nào, cuối cùng khi đứa bé chào đời, Chu Chiêu Chiêu đã ngất đi vì đau.
"Anh có muốn xem các con không?" Sau khi khâu xong, Phạm Thúy Linh nhìn Dương Duy Lực đang ngồi cứng đờ nói, "Ba đứa bé đều ổn."
"Chúc mừng, hai trai một gái."
"Khi nào cô ấy tỉnh lại?" Dương Duy Lực như không nghe thấy lời bác sĩ, hỏi.
"Cô ấy quá mệt rồi," Phạm Thúy Linh nói, "Đêm nay cần theo dõi sát, có lẽ mai sẽ tỉnh."
Máu từ phần dưới của Chu Chiêu Chiêu vẫn chưa cầm, cần tiếp tục quan sát.
Dương Duy Lực muốn đứng dậy, nhưng vừa nhúc nhích đã ngã ngồi xuống ghế.
"Để... để tôi nghỉ một chút."
Lúc này, anh dường như không đứng lên nổi.
Phạm Thúy Linh lắc đầu: "Vậy tôi đưa các bé ra trước."
Bà lại một lần nữa cảm động trước tình cảm của Dương Duy Lực dành cho vợ.
Không như một số đàn ông, vợ sinh xong chỉ mải nhìn con, bỏ mặc vợ.
Đặt ba đứa bé cạnh giường Chu Chiêu Chiêu, Dương Duy Lực mới liếc nhìn chúng.
Ba tiểu yêu tinh này suýt nữa đã cướp đi mạng sống của mẹ chúng.
Một đứa bắt đầu khóc, anh nhíu mày: "Mẹ tôi chắc đang ở ngoài, đưa các cháu cho bà ấy đi."
"Ở đây sẽ ảnh hưởng đến Chiêu Chiêu nghỉ ngơi."
Phạm Thúy Linh: "..."
Chưa thấy người cha nào ghét con như vậy.
"Thôi, đẩy ra cùng nhau," bà nói, "Anh không sao chứ?"
Anh vừa mới truyền m.á.u xong.
Dương Duy Lực cẩn thận đẩy giường bệnh của vợ: "Tôi ổn."
Phạm Thúy Linh nhìn vết thương trên tay anh: "Lát nữa ổn định rồi đi băng bó lại."
Chà... chưa từng thấy ai như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng sinh lại mở ra: "Bác sĩ, có một ca nữa cần bác xử lý."
"Chuyện gì vậy?"
"Đào An Di sẩy thai rồi."