Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 388: Loạn cả tay chân
Cập nhật lúc: 2025-04-06 19:30:39
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thân phận của Đào An Di khá đặc biệt, thêm vào đó, thành tử cung của cô rất mỏng, nếu lần này sảy thai thì sau này sẽ khó có thể mang thai lại.
Những điều này, Phạm Thúy Linh đã nói rõ với Đào An Di khi cô mang thai, vì vậy Đào An Di mới quyết tâm giữ lại đứa bé.
Bất kể bố của đứa bé là ai, nhưng cô là mẹ của nó, thế là đủ.
Đào An Di đã tính toán kỹ, sau khi đứa bé chào đời, cô sẽ đưa nó đến một nơi thật xa, hai mẹ con nương tựa vào nhau.
Cũng coi như là một chút kỷ niệm cô để lại trên thế gian này.
Ai ngờ bây giờ, niềm hy vọng ấy đã tan biến.
Cô sẽ không bao giờ có thể làm mẹ nữa.
Trong lòng Đào An Di tràn ngập hận thù, nhưng hận ai?
Tất nhiên là Chu Chiêu Chiêu.
...
...
Cô luôn cảm thấy, kể từ khi gặp Chu Chiêu Chiêu, cuộc đời cô mới trở nên bi thảm như vậy.
Tất cả đều bắt nguồn từ Chu Chiêu Chiêu.
Đào An Di một mình nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà vàng vọt, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Bên tai là giọng nói của Trần Quốc Binh: "An An, đừng buồn nữa, sau này chúng ta vẫn sẽ có con."
Con cái? Với Trần Quốc Binh?
Phiêu Vũ Miên Miên
Không, không thể nào.
"Cút đi," Đào An Di lạnh lùng nhìn Trần Quốc Binh nói, "Tôi không muốn nhìn thấy anh."
Trần Quốc Binh không nhúc nhích, Đào An Di cũng không đuổi anh ta nữa, hai người im lặng đối diện.
Cho đến khi tiếng nói từ hành lang bên ngoài vang lên: "Ba đứa bé nhà đội trưởng Dương đáng yêu quá."
"Đúng vậy, trông chẳng giống trẻ sơ sinh chút nào."
Đội trưởng Dương, ba đứa bé...
Trái tim vừa mới bình yên của Đào An Di lại dậy sóng: "Cô ta sinh rồi?"
"Cô ta" là ai, cả hai đều hiểu rõ.
Việc Chu Chiêu Chiêu sinh nở, Trần Quốc Binh không hề hay biết. Anh vừa giúp Vương thị đặt gánh xuống, dựng giá đỡ xong thì có tiểu binh chạy đến báo: Đào An Di động thai, đã được đưa vào viện.
Anh vội vàng chạy đến bệnh viện, rồi gặp bác sĩ đang tìm người nhà. Tình trạng của Đào An Di rất nguy hiểm.
Nếu không phải Phạm Thúy Linh quyết đoán xử lý kịp thời, chỉ cần chậm một chút, có lẽ tử cung của Đào An Di đã phải cắt bỏ.
"Tôi không biết," Trần Quốc Binh xoa xoa mặt nói, "Chắc là vậy."
Nói không ghen tị là giả, ai mà không muốn có một gia đình hạnh phúc như vậy?
Đào An Di cười lạnh một tiếng đầy châm biếm: "Con tôi chết, con của họ lại sống."
Trần Quốc Binh lo lắng nhìn cô: "Em định làm gì?"
Sao lại có thể liên hệ như vậy?
Có liên quan gì đâu?
"Xem anh sợ thành ra đồ vô dụng," Đào An Di chế nhạo, "Tôi có thể làm gì chứ? Bên ngoài còn có người canh gác."
Cô nằm đây, nhưng thân phận vẫn là tội nhân, chỉ chờ hồi phục sức khỏe rồi sẽ phải chịu hình phạt.
Trần Quốc Binh nhìn cô, không nói gì.
Không biết có nghe được lời cô vừa nói hay không.
Đào An Di cười nhạt, quay lưng về phía cửa sổ.
"Em có đói không?" Trần Quốc Binh hỏi, "Anh... đi mua đồ ăn cho em nhé?"
Đào An Di không đáp.
Trần Quốc Binh mặc nhiên cho rằng cô đồng ý, đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa nghe tin cô sảy thai, Vương thị đã dẹp hàng ngay, nói sẽ tìm mua gà về hầm cho Đào An Di bồi bổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-388-loan-ca-tay-chan.html.]
"An An, An An..."
Ai ngờ anh vừa bước ra được hai bước đã nghe tiếng gọi từ hành lang.
Giọng của Đặng Minh Huệ.
Sao bà ấy lại đến đây?
Trần Quốc Binh nghĩ vậy, nhanh chân mở cửa phòng bệnh: "Mẹ, sao mẹ lại đến?"
Đặng Minh Huệ trừng mắt nhìn Trần Quốc Binh: "Nếu không đến, làm sao biết con gái tôi chịu nhiều oan ức thế này?"
Nói xong, bà đẩy Trần Quốc Binh sang một bên, chạy vào trong ôm lấy Đào An Di: "An An, mẹ đến rồi, con gái bé bỏng của mẹ, đừng sợ nhé."
"Mẹ!" Đào An Di cuối cùng không nhịn được, ôm chặt lấy eo Đặng Minh Huệ khóc nức nở: "Mẹ cuối cùng cũng đến."
"Con của con, con của con không còn nữa." Cô khóc đến nghẹn lời.
Từ nhỏ đến lớn, Đặng Minh Huệ lần đầu thấy con gái khóc đau lòng như vậy.
Bà xót xa không nói nên lời.
Ngay cả Đào Chính Diệu cũng nói: "Con yên tâm, bố đã đến rồi, sẽ không để con chịu oan ức đâu."
Đào An Di gật đầu mạnh mẽ.
Chỉ tiếc, bố mẹ đến hơi muộn, đứa bé đã không còn.
Tuy nhiên, trong lòng Đào An Di lại có chút nhẹ nhõm.
Về phía Dương Duy Lực, cùng nhân viên y tế đẩy Chu Chiêu Chiêu về phòng, anh mới có chút tỉnh táo.
Nhìn Chu Chiêu Chiêu đang say giấu trên giường, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hôn lên: "Chiêu Chiêu, em nhất định phải tỉnh lại nhé."
Y tá tắm rửa xong cho ba đứa bé, Hứa Quế Chi cùng đưa chúng về phòng, thấy Dương Duy Lực ngồi bên giường Chu Chiêu Chiêu.
"Con trai," Hứa Quế Chi nói, "Lại đỡ mẹ bế cháu, mẹ đi lấy thứ này."
"Cứ đặt lên giường kia đi," Dương Duy Lực chỉ tay qua hướng chiếc giường bên cạnh, nói xong lại chăm chú nhìn Chu Chiêu Chiêu.
Dường như, anh chẳng nhớ đến việc nhìn ba đứa con của mình.
Thật đáng thương.
Hứa Quế Chi lắc đầu, cùng y tá đặt ba đứa bé lên giường.
Ba đứa trẻ cũng ngoan, không hề khóc lóc.
Nguyệt Nguyệt chỉ liếc nhìn Hứa Quế Chi rồi tiếp tục ngủ say.
"Một lát con trông cháu, mẹ về nhà lấy đồ," Hứa Quế Chi nói với Dương Duy Lực, "Tối nay chị Lưu nói sẽ mang cơm đến."
Chuyện nấu ăn hầm canh, Lưu Thục Mai đã nói trước, khi Chu Chiêu Chiêu sinh nở, chị sẽ tự tay nấu canh cho cô mỗi ngày.
Vì việc này, chị còn đặt riêng một cái nồi đất từ quê.
"Mẹ cứ sắp xếp đi." Dương Duy Lực nói, đang định nói thêm thì một trong ba đứa bé bỗng oà khóc.
"Cho nó ăn gì vậy?" Dương Duy Lực hỏi, "Khóc to thế này có phải đói không?"
Nhưng mẹ của chúng lại không thể ngồi dậy cho bú.
"Chưa ăn gì cả," Hứa Quế Chi vỗ trán, "Sợ đói, bác sĩ nói có thể cho uống chút nước ấm trước."
Hoặc sữa công thức.
"Con đi rửa bình sữa," anh vụng về nói.
Lần đầu làm bố, Dương Duy Lực vẫn chưa quen, còn hơi căng thẳng.
Nói xong, anh vội vàng đi rửa bình sữa.
Vừa ra đến cửa, anh đụng phải Trần Quốc Binh đang tìm mình.
"Sao anh lại ở đây?" Dương Duy Lực nghi hoặc hỏi, "Nhạc mẫu của anh đến rồi, anh biết không?"
Câu hỏi của anh không cần Trần Quốc Binh trả lời, ngay lập tức Dương Duy Lực nghe thấy tiếng nói từ trong phòng bệnh:
"Dương Duy Lực là cái thá gì? Con yên tâm, bố sẽ dốc hết sức để đòi lại công bằng cho con."
"Dương Duy Lực đừng hòng lộng hành nơi này."
Đào Chính Diệu nói đầy khí thế, quay đầu lại đối mặt với ánh mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ.
Dương Duy Lực!