Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 408: Phá rối
Cập nhật lúc: 2025-04-06 19:36:03
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế giới của người lớn, đặc biệt là khi đã có con, muốn "mây mưa" cứ như làm trộm vậy.
Nhất là nhà Chu Chiêu Chiêu có tới ba nhóc tì, một đứa khóc là kéo theo cả ba cùng khóc.
Tối hôm đó, Dương Duy Lực vất vả lắm mới dỗ cho ba đứa nhỏ ngủ được.
Kể từ lần Chu Chiêu Chiêu bỏ ba đứa trẻ ở nhà đi mua chăn ga gối đệm với Hứa Quế Chi, bé Na Na trở nên bám mẹ hơn hẳn.
Đôi khi buổi tối không chịu ngủ giường riêng, Chu Chiêu Chiêu đành phải bế con lên giường mình ngủ.
Con gái mà, đương nhiên phải chiều chuộng một chút.
Hai thằng nhóc còn lại thì ngủ giường riêng. Tất nhiên, ba chiếc giường nhỏ đều được kê sát giường lớn của Chu Chiêu Chiêu.
Dương Duy Lực phụ trách dỗ hai con trai ngủ, còn Chu Chiêu Chiêu thì ôm con gái nằm trên giường, định đợi con ngủ say rồi mới đưa về giường riêng.
Tuy nhiên, ý tưởng thì đẹp nhưng thực tế lại rắc rối vô cùng.
...
...
Ba đứa nhỏ không hiểu sao tối hôm đó cứ không chịu ngủ.
Bình thường thằng lớn chỉ cần được ăn no đặt xuống là ngủ ngay, vậy mà hôm nay cứ nằm trên giường chơi một mình, ê a suốt không chịu ngủ.
Thằng thứ hai thì ngủ một lúc lại tỉnh giấc vì tiếng động, cũng không khóc nhưng ngủ không sâu.
Dương Duy Lực: "..."
Hai thằng nhóc này cố tình chống đối bố chăng?
Biết bố định làm gì tối nay nên cố tình không chịu ngủ.
Đồ nhóc ranh.
Dương Duy Lực chợt hối hận vì đã sinh con, từ nhỏ đã tranh giành mẹ với bố, sau này còn ra sao?
Đặc biệt là đứa trong lòng vợ, vừa dỗ ngủ xong bế lên, mắt đã mở to.
Tóm lại là không chịu ngủ yên.
Nhưng trẻ con đương nhiên không thể thức khuya được, cuối cùng khi Dương Duy Lực gần như bỏ cuộc thì ba đứa cũng đã ngủ say.
Nhưng Dương Duy Lực nằm trên giường cũng mệt đến mức không muốn động đậy.
Không được, tối nay nhất định phải "chiến" một trận.
Nếu không, ai biết được ba đứa nhỏ tối mai có chịu ngủ ngoan không?
Hơn nữa, anh đã tắm rửa sạch sẽ sẵn sàng rồi.
Nghĩ vậy, Dương Duy Lực nắm tay vợ, nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay cô.
Sau đó, vừa mới cúi xuống hôn vợ.
Đã nghe thấy tiếng ê a từ giường nhỏ bên cạnh.
Trong ánh đèn mờ, Dương Duy Lực nhìn ánh mắt đầy ý cười của vợ, khẽ nói: "Kệ đi, lát nữa chúng sẽ tự ngủ thôi."
Lúc nãy cũng không khóc, chỉ là không chịu ngủ.
Chu Chiêu Chiêu: "..."
Nhưng biết con còn thức, và có thể khóc bất cứ lúc nào, nếu tiếp tục thì sau này khổ vẫn là anh.
Định đẩy Dương Duy Lực ra, nhưng anh nhất quyết không chịu.
Thôi, Chu Chiêu Chiêu cũng không động đậy nữa, phòng im ắng, một lúc sau tiếng ê a của con nhỏ cũng nhỏ dần.
Như đang nói mơ?
Dương Duy Lực nở nụ cười đắc thắng.
Nhóc con, đấu với bố còn non lắm.
Vậy thì tiếp tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-408-pha-roi.html.]
Anh hôn lên dái tai Chu Chiêu Chiêu, cô vốn rất thích kiểu hôn này của anh.
Hơn nữa Chu Chiêu Chiêu phát hiện sau khi sinh, cơ thể trở nên nhạy cảm hơn.
Dần dần... dần dần...
Chu Chiêu Chiêu cũng bắt đầu mong đợi, cô đáp lại Dương Duy Lực.
Vì mang thai, cộng thêm thời gian sau Dương Duy Lực đi làm nhiệm vụ dài ngày, đôi vợ chồng trẻ thực sự không có nhiều thời gian ân ái.
Phiêu Vũ Miên Miên
Lần này, hai người như ngọn lửa nhỏ bùng cháy, ngày càng mãnh liệt.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng khóc vang lên phá tan sự yên tĩnh của đêm khuya.
Và thành công ngắt quãng cuộc ân ái của hai người.
Dương Duy Lực: "..."
Đành chịu, vừa tức vừa buồn cười nằm bất động.
"Mau đi bế con gái của anh lại đây." Chu Chiêu Chiêu vỗ vào lưng anh nói, "Không lát nữa hai đứa kia cũng khóc đấy."
Vừa dứt lời, Bình Bình và An An như nghe thấy lời mẹ, đồng loạt khóc to.
"Thằng bé," Hứa Quế Chi cũng tỉnh giấc, gõ cửa hỏi, "Con sao thế? Sao khóc dữ vậy?"
Dĩ nhiên, bà không trực tiếp mở cửa vào, dù rất lo lắng cho cháu.
Đến đây, Dương Duy Lực biết đêm nay coi như hỏng, lẩm bẩm chửi một câu rồi bất đắc dĩ xuống giường, bế thủ phạm lên.
Liếc nhìn Chu Chiêu Chiêu thấy cô đã chỉnh tề quần áo, mới mở cửa.
"Không hiểu tối nay sao chúng không chịu ngủ." Dương Duy Lực nói xong đưa Na Na cho Chu Chiêu Chiêu dỗ, còn mình đi bế thằng lớn.
Ba người mỗi người ôm một đứa.
Kỳ lạ thay, Na Na vừa vào lòng Chu Chiêu Chiêu đã nín khóc.
Trời ạ, đây là cố tình chống đối bố sao?
Chu Chiêu Chiêu cười nhìn Dương Duy Lực: "Cái 'áo bông' này của anh sau này sợ bị 'xổ lông' mất."
Tối nay hoàn toàn là do con bé dẫn đầu.
Không chịu ngủ, cứ đòi chơi.
Vừa ngủ say đã khóc, bình thường đâu có to thế, tối nay còn kéo theo hai anh nó thức giấc.
Dương Duy Lực: "..."
Áo bông xổ lông vẫn là áo bông.
"Không sao, lúc nào đó bố vá lại." Dương Duy Lực nói, "Sẽ không xổ nữa đâu."
Không biết có phải Chu Chiêu Chiêu đa nghi không, nhưng cảm giác con bé trong lòng hình như khựng lại.
Ngay cả hơi thở cũng ngừng một nhịp.
Nhưng khi cô nhìn kỹ lại thì con bé đã ngủ say rồi.
Chuyện vừa rồi có lẽ chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi.
Mấy đêm sau đó, Dương Duy Lực vẫn cố gắng tìm cơ hội ân ái với vợ, nhưng lần nào cũng thất bại.
Ba đứa nhỏ như cố tình chống đối anh vậy.
Về sau, hễ Dương Duy Lực có ý định, Chu Chiêu Chiêu lại bật cười, rồi bắt đầu đếm xem bao lâu nữa ba đứa sẽ quấy.
Nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, chủ yếu là chúng sắp đầy tháng, nhịp sinh hoạt khác hẳn thời sơ sinh.
Thêm vào đó là ba đứa cùng lúc, ảnh hưởng lẫn nhau, Dương Duy Lực chỉ là không may gặp phải thôi.
Cũng trở thành trò đùa giữa hai vợ chồng.
Thấm thoắt đã đến ngày đầy tháng của ba nhóc tì.
Chu Chiêu Chiêu dậy sớm trang điểm cho ba đứa trẻ thật xinh xắn, quần áo cùng kiểu dáng, đều do Chu Chính Văn mua ở khu trẻ em mới mở trong cửa hàng bách hóa Thiểm Tây, gửi chuyển phát nhanh đến đây, vừa kịp lễ đầy tháng.
Tiệc đầy tháng được tổ chức tại khách sạn nơi diễn ra đám cưới của Lưu Tương lần trước.