Sau khi ba bé đầy tháng, Chu Chiêu Chiêu cũng bắt đầu bận rộn hơn, cô phải quay lại trường dạy học.
Trước đây, Chu Chiêu Chiêu vì nghén nặng, lại mang thai ba nên đã nghỉ dạy một thời gian.
Việc này khiến nhiều người không hài lòng, cho rằng cô chiếm chỗ mà không làm việc.
Lúc đó, Chu Chiêu Chiêu cũng từng nghĩ đến việc xin hiệu trưởng tạm dừng thực tập.
Ban đầu, cô đến đây thực tập chỉ để được sang Tân Cương tìm Dương Duy Lực.
Giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè, sau đó Chu Chiêu Chiêu sẽ tốt nghiệp.
Lúc đó, cô sẽ được phân công về một trường nào đó, nhưng chắc chắn không phải trường ở đây.
Trừ khi, sau khi phân công, Tân Cương sẽ điều động cô về.
Dĩ nhiên, Lưu Tương cũng vậy.
...
...
Chu Chiêu Chiêu nghĩ, chỉ còn hai tháng nên thôi không đi dạy nữa.
Nhưng hiệu trưởng già không đồng ý, nhất định yêu cầu cô quay lại, thậm chí còn sắp xếp cho cô dạy lớp cuối cấp: "Những ghi chép cô soạn cho học sinh rất hữu ích, nên ban lãnh đạo nhà trường đã quyết định mời cô làm giáo viên phụ đạo lớp 6 trong hai tháng này."
Chủ yếu là hướng dẫn phương pháp học tập cho các em.
Hiệu trưởng nhận thấy, bọn trẻ rất nghe lời Chu Chiêu Chiêu.
"Chỉ hai tháng thôi," hiệu trưởng già nói, "Cô có việc hay phải cho con b.ú cứ báo với giáo viên chủ nhiệm rồi về."
"Cũng là để kết thúc đợt thực tập này một cách trọn vẹn."
Hiệu trưởng đã nói vậy, Chu Chiêu Chiêu còn biết làm sao?
Đành đồng ý.
Khi cô đến trường, những học sinh cũ thấy cô đều rất vui, tưởng cô giáo Chu lại về dạy họ.
Nhưng rồi được biết cô sẽ lên lớp 6, bọn trẻ đều tiếc nuối.
Tất nhiên, không bao gồm Vương Thái Hồng.
Tuổi thực của Vương Thái Hồng đáng lẽ phải học lớp 6, nhưng cô bé đi học muộn, một năm qua đã theo Chu Chiêu Chiêu học lại kiến thức cũ.
Cô bé rất thông minh, lại chăm chỉ, nghe bố kể, ngay cả khi nấu ăn cũng vừa làm vừa đọc bài.
Đầu năm, hiệu trưởng già kiểm tra, phát hiện trình độ của cô bé còn hơn cả học sinh lớp 6 hiện tại, nên quyết định cho cô học cùng lớp 6.
Ban đầu, giáo viên lớp 6 không đồng ý, nhưng ai ngờ lần thi đầu tiên Vương Thái Hồng đứng thứ hai lớp.
Chỉ kém nhất lớp một điểm.
Điểm trừ không phải do không làm được bài, mà do trình bày chưa chuẩn.
Nếu đề khó hơn, ai nhất còn chưa biết chừng.
Giờ biết Chu Chiêu Chiêu sẽ dạy lớp mình, Vương Thái Hồng vui đến mức không ngậm được miệng.
Chu Chiêu Chiêu chào học sinh cũ, gặp giáo viên chủ nhiệm lớp 6 xong thì cũng gần đến giờ tan học.
"Giờ cũng không có việc gì, cô về chăm con đi." Giáo viên chủ nhiệm họ Vương, khoảng năm mươi tuổi, là một giáo viên nhiều kinh nghiệm.
"Vâng ạ," Chu Chiêu Chiêu không khách sáo, "Thầy Vương, em về trước."
May mà trường nằm trong căn cứ, đi bộ về chỉ mất năm phút.
Hứa Quế Chi cũng đã hứa, giờ ra chơi bà sẽ đẩy xe đưa các cháu ra phơi nắng, tiện thể cho cô cho con bú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-412-doi-boi-thuong.html.]
Chu Chiêu Chiêu đi làm, Dương Duy Lực cũng bận, nên cô đã bàn với Hứa Quế Chi thuê một người giúp việc để trông con và nấu ăn.
Người này do Hứa Quế Chi giới thiệu, là Kiều Linh Linh ở khu nhà bên cạnh.
Con cô đã học lớp 4, sau khi đưa con đi học là sang giúp Hứa Quế Chi.
Kiều Linh Linh làm việc nhanh nhẹn, sạch sẽ, lại hợp tính Hứa Quế Chi, thấy ở nhà cũng không có việc gì nên đồng ý ngay.
Lúc đầu chỉ đến sau khi đưa con đi học, sau này Chu Chiêu Chiêu đưa luôn con bé đi học cùng.
Con gái cô học rất giỏi, cũng là một trong những học sinh thường xuyên hỏi bài Chu Chiêu Chiêu.
"Ồ, tôi tưởng ai, đ.â.m vào người khác mà không biết xin lỗi."
Chu Chiêu Chiêu vừa ra khỏi trường, suýt đ.â.m vào một người ở ngã tư, người đó mỉa mai nói.
Phiêu Vũ Miên Miên
Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn người trước mặt, không thèm đáp.
Nhưng đối phương không dễ dàng bỏ qua, kéo tay con trai khóc lóc: "Không có lý lẽ gì cả, đ.â.m vào người khác mà không chịu xin lỗi."
Lúc này gần tan học, trên đường cũng có nhiều cán bộ đi làm về.
Dĩ nhiên, cũng có những phụ huynh đã nấu cơm chờ con.
Tiếng khóc của Lưu Hiểu Hồng lập tức thu hút người xem.
"Cô... cô Chu, cô không sao chứ?" Có người nhận ra Chu Chiêu Chiêu, vội hỏi.
"Tôi không sao, cảm ơn." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười với người đó.
"Cô đ.â.m vào con tôi, dĩ nhiên là không sao rồi." Lưu Hiểu Hồng tức giận nói, "Nhìn xem, cô làm con tôi đần cả ra."
"Con trai, có đau không, đau thì khóc đi... đừng sợ, mẹ sẽ không để người xấu bắt nạt con." Lưu Hiểu Hồng ôm con khóc lóc.
Đứa trẻ có vẻ cũng bị dọa, bắt đầu khóc theo.
Tiếng khóc quái đản của thằng bé, Chu Chiêu Chiêu đã từng trải qua ở tiệc đầy tháng.
"Im lặng, không được khóc." Cô nghiêm khắc nói.
Thằng bé chỉ hư trước mặt người chiều chuộng nó, Chu Chiêu Chiêu nó nhận ra, chính là người đã đuổi chúng ra khỏi tiệc.
Hơn nữa, người phụ nữ này còn tát mẹ nó một cái.
Nghĩ vậy, thằng bé sợ hãi im bặt.
"Tôi không đ.â.m vào nó." Chu Chiêu Chiêu khinh bỉ nhìn Lưu Hiểu Hồng, cúi xuống hỏi thằng bé: "Cô có đ.â.m vào cháu không?"
Thằng bé nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, quên mất khóc, bản năng lắc đầu.
Thực ra không hề đ.â.m vào, là mẹ nó kéo nó chạy ra, nhưng Chu Chiêu Chiêu né kịp.
"Không, cô không đ.â.m vào cháu." Thằng bé lắc đầu.
Kết quả bị mẹ tát vào đầu: "Sao không đâm? Rõ ràng lúc nãy cô ta đ.â.m vào làm con khóc mà?"
Thằng bé đau, lại oà khóc.
Chu Chiêu Chiêu nhìn Lưu Hiểu Hồng, nghĩ đến ba đứa con ở nhà chắc cũng đói rồi, định đi.
Nhưng Lưu Hiểu Hồng không cho cô đi: "Đâm người rồi muốn chạy à?"
"Vậy chị muốn thế nào?" Chu Chiêu Chiêu cười hỏi.
"Bồi thường, tôi phải đưa con đi khám."
Mọi người: "..."
Đúng là không biết xấu hổ.