Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 463: Anh quen chủ nhà?

Cập nhật lúc: 2025-04-09 16:37:57
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Chiêu Chiêu không hề biết Triệu Vịnh Mai cũng đã động lòng, càng không biết chuyện xảy ra giữa hai vợ chồng Dương Duy Khôn sáng nay.

Lúc này, cô đang cùng Dương Duy Lực đi dạo phố. "Sao tự nhiên lại kéo em đi shopping thế này?"

"Em thấy dạo này anh nghỉ phép có vẻ rảnh rỗi quá ha?" Cô cười nói với anh.

Trước đây dù có nghỉ phép, anh cũng bận như đi làm ở tỉnh, sáng sớm ra khỏi nhà, tối mới về, có khi mấy ngày liền không thấy bóng dáng.

Đâu như bây giờ, gần như ngày nào cũng ở nhà, hôm trước còn cùng cô đi dọn dẹp nhà tứ hợp viện.

"Vài ngày nữa có lẽ anh phải đến trường một chuyến," Dương Duy Lực nói, "Không thể ở bên em được, hôm nay tranh thủ làm xong việc đã."

"Thì ra là đi làm việc, không phải dẫn em đi mua sắm à?" Chu Chiêu Chiêu cười trêu anh.

Dương Duy Lực liếc nhìn cô, mỉm cười rồi tập trung lái xe.

Chiếc xe này cũng là anh mượn tạm, hôm nay đặc biệt đưa Chu Chiêu Chiêu đến Đông Đại Lộ - con phố sầm uất nhất tỉnh thành.

...

...

Phiêu Vũ Miên Miên

"Anh dẫn em đến đây làm gì?" Chu Chiêu Chiêu nhìn cửa hàng trước mặt đang đóng chặt cửa, hỏi. "Có phải chị Diễm Bình nói với anh không?"

Trước đây cô cùng Vương Diễm Bình từng đến xem cửa hàng này, lúc đó đã rất ưng ý, nhưng chờ mấy ngày liền không gặp được chủ nhà.

Đến phòng quản lý nhà đất hỏi cũng không có kết quả.

Hôm đó rời khỏi phòng quản lý, Chu Chiêu Chiêu trong lòng đã từ bỏ ý định.

Vị trí này rất tốt, mặt bằng lại rộng, quá phù hợp với tiêu chuẩn cửa hàng cô mong muốn.

Nhưng có những cửa hàng cũng phải xem duyên phận, vô duyên thì có cố gắng thế nào cũng không được.

"Em nhắm mắt lại đi," Dương Duy Lực cười nói.

"Thần thần bí bí gì thế này?" Chu Chiêu Chiêu nhắm mắt lại.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách, rồi là âm thanh mở cửa.

"Được rồi, đưa tay đây," Dương Duy Lực nói.

Chu Chiêu Chiêu trong lòng đã có một dự đoán mơ hồ, nhưng điều này quá không chân thực.

Cô đặt tay lên tay Dương Duy Lực, để anh dẫn mình vào bên trong.

Khi đến giữa phòng, Dương Duy Lực buông tay cô, "Giờ em có thể mở mắt rồi."

Chu Chiêu Chiêu mở mắt, nhìn thấy cánh cửa cửa hàng mà cô hằng mong ước đã mở toang, và cô đang đứng ngay bên trong.

Bên trong trống trơn, không có gì cả.

"Sao anh lại có chìa khóa nơi này?" Chu Chiêu Chiêu kinh ngạc hỏi. "Anh quen chủ nhà à?"

"Có khả năng... anh chính là chủ nhà thì sao?" Dương Duy Lực nhếch miệng cười nói.

"Hả?" Chu Chiêu Chiêu tròn mắt. "Không thể nào?"

Lại nói tiếp, "Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến vậy?"

"Thủ tục cũng mới hoàn thành gần đây thôi," Dương Duy Lực giải thích.

"Vậy là... của nhà mình?" Chu Chiêu Chiêu hỏi. "Nhưng mà..."

"Không, là của anh," Dương Duy Lực chắp tay sau lưng nói. "Thực ra còn có vài cửa hàng khác, anh cũng mới biết không lâu."

Đây quả là một bất ngờ lớn!

Thấy cô vẻ mặt nghi hoặc, Dương Duy Lực vừa dẫn cô xem cửa hàng vừa giải thích:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-463-anh-quen-chu-nha.html.]

"Em còn nhớ không, những năm đó bố mẹ đều bị điều về nông thôn, chỉ mình anh ở lại tỉnh với bà nội?"

Lúc đó, Dương Duy Lực cảm thấy mình bị Dương Quyền Đình bỏ rơi, nổi loạn vô cùng.

Thêm vào đó, bác gái thường xuyên chê anh ăn nhiều, không ngừng mỉa mai, Dương Duy Lực chán ngán nên thường trốn ra ngoài.

Nhưng một đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn không ăn ở nhà thì ăn ở đâu?

Nhưng Dương Duy Lực là ai?

Từ nhỏ đã không biết sợ trời sợ đất.

Anh tự tìm cách, những người trong ủy ban cách mạng thường tịch thu đồ đạc, đôi khi quên không xử lý khiến đồ hư hỏng.

Dĩ nhiên không phải lúc nào cũng có đồ ăn, nếu không kiếm được gì, anh ra sông bắt cá, giăng bẫy chim sẻ ngoài đồng.

Một đứa con trai chưa biết nấu nướng, chỉ biết nướng qua loa rồi ăn.

Rồi một ngày, khi đang ăn một con chim sẻ cháy đen, anh gặp một ông lão nhìn mình chằm chằm.

Dương Duy Lực không phải người tốt bụng, bản thân còn đói meo.

Đang định không cho, nhưng ông lão bỗng ngã quỵ xuống, ngất đi.

Dương Duy Lực không thể để ông ta c.h.ế.t đói trước mặt mình, con chim đã ăn gần hết, may trong đống lửa còn mấy củ khoai nhỏ, giờ chắc đã chín.

Anh cẩn thận bóc khoai đút vào miệng ông lão, cho uống chút nước, ông ta mới tỉnh lại.

Ai ngờ tỉnh dậy, ông lão lại bám lấy anh.

"Đã cứu ta thì phải chịu trách nhiệm," ông lão nói. "Đừng hòng bỏ ta, ta biết nhà ngươi ở đâu. Nếu ngươi không quản ta, ta sẽ đến tận nhà đợi."

"Hơn nữa, những thứ ngươi lấy từ ủy ban cách mạng..." ông lão hạ giọng, "Nếu họ biết được, mạng nhỏ của ngươi..."

"Ngươi nấu ăn dở tệ, heo còn không thèm ăn," ông lão chê bai.

Dương Duy Lực: "..."

Heo không ăn thì sao lúc nãy ông ăn khoai nướng ngon lành thế?

Tính khí kỳ quặc, miệng lưỡi khó nghe, anh gặp phải ông lão nào đây?

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nỡ để ông lão c.h.ế.t đói trước mặt.

"Thành phần của ông ấy không tốt, nghe nói là địa chủ, trước kia ở tỉnh có nhiều cửa hiệu, đi đâu cũng kiệu, hầu hạ toàn tỳ nữ..." Dương Duy Lực kể.

Dù đã nộp hết tài sản, nhưng người ta vẫn không buông tha, không tin ông không còn giữ lại gì.

Thỉnh thoảng lại kéo ông đi đấu tố, hy vọng moi được chút gì.

Sau cùng thấy không vắt được gì nữa, họ bắt ông đi dọn nhà vệ sinh, mỗi ngày làm đến tối mịt.

Mấy ngày sau, Dương Duy Lực mới biết lý do ông lão suýt c.h.ế.t đói: ở nhà ông còn có một bà lão bị liệt, phần ăn ít ỏi của ông đều dành cho bà.

"Ông ấy sợ liên lụy đến anh," Dương Duy Lực nhớ lại, mặt lộ vẻ tiếc nuối. "Mỗi lần đến đều lén lút..."

"Chỉ là đáng tiếc..."

Cuối cùng anh cũng không giúp được họ nhiều. Mùa đông năm đó, bà lão lâm bệnh nặng rồi qua đời. Ông lão lo xong hậu sự cho vợ cũng đổ bệnh.

Nhưng những kẻ kia vẫn không buông tha, bệnh tật vẫn phải đi dọn nhà vệ sinh.

Dương Duy Lực đêm đêm lén đến giúp ông làm việc. Rồi một đêm, ông lão cảm thấy không qua khỏi, gọi anh đến, đưa một chiếc hộp nhỏ và nói cho anh một địa điểm.

"Những thứ này, dù cửa hiệu đã bị tịch thu nhưng giấy tờ vẫn còn ở ta," ông lão cười nói. "Cho ngươi vậy."

"Cất kỹ, đừng để mang họa vào thân," ông lão nắm c.h.ặ.t t.a.y anh nói. "Nhớ lấy lời ta, nhóc."

"Cháu... cháu không cần," Dương Duy Lực lúc đó còn nhỏ, lắc đầu nói.

"Ta nhờ ngươi một việc..." ông lão nói.

Loading...