Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 466: Quen biết
Cập nhật lúc: 2025-04-09 16:38:40
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Duy Lực nhìn hai người đang cười nói vui vẻ với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Đợi đến khi Tần Bội Bội rời đi, anh mới hỏi: "Em quen cô gái này à?"
"Không quen," Chu Chiêu Chiêu lắc đầu nói, "Nhưng sau này sẽ quen mà."
Dương Duy Lực: "..."
Cũng không sai.
"Đi thôi, em đói rồi," Chu Chiêu Chiêu cười nói, vòng tay qua cánh tay anh, "Trưa nay anh định đãi em món gì?"
Cô không nói với Dương Duy Lực rằng thực ra mình đã biết Tần Bội Bội từ kiếp trước.
Ban đầu Chu Chiêu Chiêu không nhận ra, nhưng khi Tần Bội Bội gọi cô là "chị em", ký ức ùa về. Đó chính là cô gái tốt bụng đã giúp đỡ cô trước cổng bệnh viện năm xưa.
Lần đó, con cô bị bệnh nặng, bệnh viện huyện không chữa được, Chu Chiêu Chiêu bế con đi xe khách lên tỉnh.
...
...
Nhưng với người lần đầu đến tỉnh thành, cô không biết Bệnh viện Nhân dân tỉnh ở đâu.
Trên xe, cô hỏi tài xế và biết được lộ trình.
Xuống xe, cô tìm xe buýt đến bệnh viện, nhưng hôm đó tài xế đóng cửa khi cô chưa kịp xuống.
Không còn cách nào khác, Chu Chiêu Chiêu lại bế con đi bộ.
Trên đường, cô suýt bị xe đạp tông phải.
Hôm đó, Chu Chiêu Chiêu ôm con nhìn vết thương trên tay, không kìm được nước mắt.
Tần Bội Bội xuất hiện, đưa cho cô chiếc khăn tay băng vết thương, rồi dùng xe ba gác chở hai mẹ con đến bệnh viện.
Cô nói: "Chị em ơi, trên đời không có khó khăn nào không vượt qua được, cố lên nhé."
Cô nói: "Chị em, cầm lấy ít tiền này, mua đồ ăn ngon cho con."
Chị em!
Cô giúp đăng ký khám cho con, trước khi đi còn lén bỏ vào túi cô mấy quả trái cây và một xấp tiền.
Đúng vậy, tiền được buộc bằng dây chun.
Cô nói: "Chị em, tạm biệt!"
Ai ngờ kiếp trước không gặp lại, kiếp này lại tình cờ gặp được.
Chỉ là Tần Bội Bội bây giờ khác xa so với kiếp trước.
Lúc đó cô là một cô gái giản dị, còn bây giờ... trang điểm lòe loẹt như một bà trùm?
Nghĩ đến đây, Chu Chiêu Chiêu bật cười.
Luân hồi chuyển kiếp, người mà kiếp trước cô muốn cảm ơn, kiếp này đã gặp lại.
Vì vậy, cô lập tức nghĩ đến cửa hàng khác phù hợp hơn để kinh doanh quần áo.
"Anh không trách em chứ?" Chu Chiêu Chiêu nhìn Dương Duy Lực nói, "Em chưa bàn với anh đã tự ý hứa cho cô ấy thuê cửa hàng ở phố Trung Tâm."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Không sao," Dương Duy Lực nói, "Cửa hàng đó anh cũng đã chuyển nhượng cho em rồi."
Khi nhận được những tài sản này, anh đã phân loại, chuyển nhượng những vị trí đẹp phù hợp kinh doanh cho Chu Chiêu Chiêu.
"Một số khác anh đã giao cho phòng quản lý nhà đất cho thuê," Dương Duy Lực nói, "Mấy chỗ này vị trí tốt, em muốn tự kinh doanh hay cho thuê đều được."
"Anh biết Tần Bội Bội vừa khen em gì không?" Chu Chiêu Chiêu cười hỏi.
"Gì?"
"Cô ấy khen em có con mắt tinh tường," Chu Chiêu Chiêu đắc ý nói, "Em cũng thấy mình may mắn, vớ được người chồng tuyệt vời như anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-466-quen-biet.html.]
Dương Duy Lực nhướng mày.
Nhưng khóe miệng hơi nhếch lên cho thấy anh rất hài lòng.
Khi hai người về đến nhà, thấy Lưu Quyên cũng đang ở đó.
Nhìn sắc mặt Hứa Quế Chi không được vui, Chu Chiêu Chiêu vội nói: "Mẹ, chúng con làm việc xong rồi."
"Mẹ vất vả rồi," cô cười đi tới, chào Lưu Quyên, "Chị hai cũng ở nhà à."
Đáng lẽ giờ này Lưu Quyên phải đi làm, Chu Chiêu Chiêu dù thắc mắc nhưng không hỏi, chỉ bế con vào cho bú.
Đằng sau, ánh mắt Lưu Quyên thoáng chút oán hận.
"Chuyện này các con tự bàn bạc," Hứa Quế Chi nói, "Đã lập gia đình rồi, việc của mình tự quyết định."
"Mẹ à," Lưu Quyên không đồng tình gọi.
"Trước đây chưa thấy các con hỏi ý kiến mẹ," Hứa Quế Chi nói, "Theo mẹ, Duy Phong muốn mua nhà là chuyện tốt, con cái lớn lên lẽ nào vẫn ngủ chung với bố mẹ?"
Sau hôm nói chuyện với anh trai, Dương Duy Phong hào hứng về bàn với Lưu Quyên chuyện mua nhà.
"Không cần trả trước, sau này mỗi tháng lương anh trả góp, lương em lo chi tiêu," Dương Duy Phong cười nói, "Mua căn rộng một chút, con gái chúng ta có phòng riêng, thêm một phòng đọc sách..."
Dương Duy Phong vui vẻ lên kế hoạch: "Anh cả cũng mua nhà ở đây, sau này ở gần còn sang nhờ cơm nữa."
Nhưng Lưu Quyên nghe nói mua nhà gần Triệu Vịnh Mai và Chu Chiêu Chiêu liền không vui.
Hơn nữa, lương của cô dùng làm sinh hoạt phí?
Mỗi tháng cô đều gửi một ít về nhà mẹ đẻ, phần còn lại cô tự tiêu.
Nếu dùng làm sinh hoạt phí?
"Em không muốn mua nhà," Lưu Quyên suy nghĩ một lát nói, "Em không muốn mức sống của mình bị giảm sút."
"Sao lại giảm sút?" Dương Duy Phong bị dội gáo nước lạnh vào nhiệt huyết.
"Chẳng lẽ em muốn đêm nào cũng nghe tiếng động bên cạnh?"
"Nhưng đơn vị của anh sắp phân nhà rồi mà?" Lưu Quyên nói, "Đã có nhà phân phối, tại sao phải tốn tiền mua?"
Lại còn ở cùng khu với Triệu Vịnh Mai và Chu Chiêu Chiêu?
Cô không muốn!
"Nhà phân phối là nhà phân phối, biết khi nào mới đến lượt anh?" Dương Duy Phong nói, "Dù có được phân nhà cũng không ảnh hưởng đến việc mua nhà, coi như đầu tư. Anh nói thật, giá nhà sau này chắc chắn sẽ tăng."
"Vì mấy lời của Chu Chiêu Chiêu?" Lưu Quyên càng tức giận, "Cô ta là con nhà quê biết gì?"
"Có mấy đồng tiền như kẻ trúng số, đi đâu cũng mua nhà," Lưu Quyên bĩu môi, "Đừng để sau này ôm nợ."
Dù sao cô cũng không muốn mua nhà.
Có nhà phân phối của đơn vị, không phải tốt hơn sao?
Nhưng Dương Duy Phong không đồng ý.
"Căn nhà này anh đã xem rất kỹ, anh rất thích, anh không muốn đêm nào cũng nghe tiếng động," anh bình tĩnh nói, "Anh nhất định sẽ mua nhà."
Hai người từ khi kết hôn đến nay hiếm khi cãi nhau như lần này.
Lưu Quyên tức giận bế con về nhà mẹ đẻ.
Tưởng rằng Dương Duy Phong vài ngày sau sẽ đến dỗ cô về, nào ngờ hai ngày liền anh không đến. Đến ngày thứ ba, anh đến đón nhưng nói: "Anh đã đặt mua nhà rồi."
Ban đầu định mua cùng tầng với Dương Duy Khôn, nhưng hai anh em đều thích một kiểu nhà, nên mua cùng tòa, lầu trên lầu dưới.
Lưu Quyên: "..."
Lập tức nổi giận, cô không quản được Dương Duy Phong, vậy thì tìm người khác quản anh ta.