Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 482: Báo Thù?
Cập nhật lúc: 2025-04-10 17:20:51
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào ngày thứ Tư, Chu Chiêu Chiêu dẫn Tần Bội Bội đi xem mặt bằng ở phố trung tâm. Tần Bội Bội suýt nữa đã ôm chầm lấy Chu Chiêu Chiêu vì quá phấn khích.
"Trời ơi, mình đã gặp may thế nào mà lại gặp được một người tốt bụng và xinh đẹp như cậu chứ!" Tần Bội Bội xúc động chạy quanh mấy vòng trong cửa hàng trống trơn.
Cô chạy đến trước mặt Chu Chiêu Chiêu: "Cậu thật sự cho mình thuê à? Mình không phải đang mơ chứ?"
"Vậy để mình véo cậu một cái, đau là biết thật hay mơ!" Chu Chiêu Chiêu cười nói.
Tưởng chỉ là đùa, ai ngờ Tần Bội Bội thật sự đưa tay ra: "Nào, véo thử đi!"
Chu Chiêu Chiêu liền véo thật.
"Ái! Đau quá!" Tần Bội Bội ôm lấy cánh tay bị véo, "Cậu thật sự véo luôn á?"
"Thì sao?" Chu Chiêu Chiêu cười, "Đây là chìa khóa."
Tần Bội Bội đưa tay nhận, nhưng Chu Chiêu Chiêu lại thu lại: "Đi ăn trước đã."
"Cậu này…" Tần Bội Bội vừa tức vừa buồn cười, "Mặt bằng đẹp thế này, mình lại thiếu bữa ăn của cậu sao?"
"Mình định ăn thật đẫy, phòng khi cậu hối hận!" Chu Chiêu Chiêu đùa.
"Đi nào, ở đây có quán lẩu ngon lắm, mình đã đặt chỗ rồi," Tần Bội Bội nói.
"Vậy còn được." Chu Chiêu Chiêu cười, ném chìa khóa cho cô, hai người cùng đi về phía quán lẩu.
"Khoan đã."
Chưa kịp ra khỏi cửa, Chu Chiêu Chiêu bỗng thấy hai người đi ngang qua.
Chính là Chu Mẫn Mẫn, không, chính xác phải là Lý Mộng.
"Sao thế? Cậu quen người phụ nữ đó?" Tần Bội Bội nheo mắt hỏi.
"Sao cậu biết mình đang nói về người phụ nữ chứ không phải người đàn ông bên cạnh?" Chu Chiêu Chiêu tò mò.
"Vì mình cũng biết người phụ nữ đó," Tần Bội Bội nói, "Nghe nói là Hoa kiều, rất giàu."
Cô bĩu môi: "Có gì ghê gớm đâu."
"Cậu cũng biết người đàn ông đó?" Chu Chiêu Chiêu nghi ngờ.
Phiêu Vũ Miên Miên
"Tất nhiên," Tần Bội Bội lườm một cái, "Đó là bạn trai cũ của mình."
Thấy Chu Chiêu Chiêu nhìn mình, Tần Bội Bội nhún vai: "Thôi được, muốn cười thì cười đi."
"Gu đàn ông của cậu hơi kém đấy," Chu Chiêu Chiêu nói, "Nhưng dừng lại kịp thời cũng là tốt."
"Loại đàn ông rác rưởi như vậy không vứt sớm để rửa mắt, chẳng lẽ để dành ăn Tết?" Cô tiếp tục.
"Câu này của cậu nghe thật hợp tai," Tần Bội Bội cười, "Nên mình đá hắn ta rồi."
Chỉ có điều, đá hắn xong, cô cũng cắt đứt với gia đình.
"Mẹ kế của mình kinh tởm lắm, còn bảo 'đàn ông ai chẳng trăng hoa', bảo mình nhẫn nhịn," Tần Bội Bội cười nhạt, "Nhẫn cái con khỉ!"
"Mẹ mình ngày xưa nhẫn nhịn đến sinh bệnh, toàn là do tức mà ra."
Cô không muốn ngu ngốc như mẹ mình.
"Đàn ông không vừa ý thì đá, đá xong tìm người mới," Chu Chiêu Chiêu cười nói.
"Thế còn cậu?" Tần Bội Bội trêu, "Cậu cũng đá chồng đi tìm người mới?"
"Này, chị em mình," cô vòng tay qua vai Chu Chiêu Chiêu, "Khi nào cậu đá chồng, chúng ta cùng nhau đến trường Thể dục tìm mấy em trai…"
"Thôi đi," Chu Chiêu Chiêu lườm một cái, "Nhà mình hiện tại rất ổn."
"Với lại, cậu nghĩ mấy em trai trường Thể dục sánh được với nhà mình sao?" Cô liếc nhìn Tần Bội Bội.
Nếu không, cô gái này đã không để mắt đến chồng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-482-bao-thu.html.]
"Ôi, nói thì nói, cậu nhìn người chuẩn thật," Tần Bội Bội thở dài, "Đàn ông đỉnh cao như vậy mà cậu cũng tìm được."
"Chị em mình chắc không có phúc phần đó rồi," Tần Bội Bội nói, "Nhưng mấy em trai trường Thể dục cũng không tệ."
Tiếc nuối nhìn Chu Chiêu Chiêu: "Đáng tiếc cậu không có cơ hội."
Chu Chiêu Chiêu bật cười.
Nếu suy nghĩ của Tần Bội Bội bị người khác biết, chắc chắn sẽ gây chấn động.
Nhưng Chu Chiêu Chiêu, người đã trải qua một kiếp người, lại rất ngưỡng mộ tính cách này của cô.
Phóng khoáng, tự tin, sống vui vẻ tự tại.
"Miễn là có bản lĩnh kiếm tiền, sống cho mình vui là được, cần gì quan tâm người khác nghĩ gì," Chu Chiêu Chiêu nói, rồi nhắc nhở, "Chỉ là nhớ bảo vệ bản thân."
"Mình biết," Tần Bội Bội xúc động ôm vai cô, rồi cười hỏi, "Người phụ nữ đó làm gì phụ cậu à? Muốn biết họ đi đâu không?"
Không đợi Chu Chiêu Chiêu trả lời, Tần Bội Bội đã kéo cô đi theo: "Đi xem thôi, cũng chẳng có việc gì."
"Xem ra cậu không muốn mời mình ăn lẩu nữa rồi?" Chu Chiêu Chiêu cười khổ.
"Đã đặt chỗ rồi mà," Tần Bội Bội trừng mắt, "Chị em mình có phải loại keo kiệt đâu?"
Không thể nào!
Tên khốn đó là Lý Dũng, hai người lén theo dõi họ, rồi thấy hai người này đi thẳng vào một khách sạn.
Cái gì… giữa ban ngày ban mặt mà đi thuê phòng?
Tần Bội Bội tuy nói rất bình thản, nhưng Chu Chiêu Chiêu thấy cô vẫn chưa thật sự buông bỏ.
"Chết tiệt," Tần Bội Bội lầm bầm chửi, "Ghê tởm vãi!"
"Đi thôi," cô nhăn mặt, "Chẳng thà đi ăn lẩu còn hơn."
"Muốn báo thù không?" Chu Chiêu Chiêu cười ranh mãnh nhìn Tần Bội Bội.
"Cậu có kế gì hay?" Tần Bội Bội hỏi.
"Đi xem họ thuê phòng nào," Chu Chiêu Chiêu cười nói.
Khách sạn này khá lớn, hai người lén theo dõi, phát hiện Chu Mẫn Mẫn và Lý Dũng đã không còn ở sảnh, thang máy dừng ở tầng ba. Hai người nhìn nhau, đi thang bộ lên.
Đến cửa thang bộ tầng ba, vừa kịp nghe tiếng đóng cửa. Họ men theo tiếng động, áp sát vào mấy cửa phòng nghe ngóng.
Phòng khách sạn thời này cách âm không tốt lắm, nghe rõ tiếng người phụ nữ: "Gấp cái gì thế?"
Tần Bội Bội: "…"
Cô xắn tay áo định xông vào, nhưng bị Chu Chiêu Chiêu kéo đi.
"Không phải định đánh nhau báo thù sao?" Tần Bội Bội hỏi.
"Cậu ngốc thế, đánh họ làm gì?" Chu Chiêu Chiêu lườm một cái.
Cô kéo Tần Bội Bội vào một cửa hàng tạp hóa gần đó: "Cậu đi mua đồ, mình gọi điện thoại."
Cô gọi điện báo cảnh sát, cung cấp số phòng vừa nãy: "Tố giác có người mại dâm trong đó."
Trả tiền xong, hai người đi ăn.
Thật trùng hợp, quán lẩu lại đối diện khách sạn. Giờ này khách ăn trưa không đông, chỗ Tần Bội Bội đặt lại ngay cạnh cửa sổ.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe cảnh sát xuất hiện trước khách sạn.
Không lâu sau, Lý Dũng và Chu Mẫn Mẫn bị dẫn giải ra ngoài.
Đúng vậy, là bị dẫn giải!
"Chẳng lẽ thật sự là mại dâm?" Tần Bội Bội tròn mắt.
Vui thật đấy!