Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 490: Từ Chối

Cập nhật lúc: 2025-04-10 17:22:40
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ đó một thời gian, Lưu Quyên không còn đến nhà họ Dương gây rối, cũng không xuất hiện trước mặt Chu Chiêu Chiêu.

Nếu không phải nghe nói cô ta vẫn đi làm, Chu Chiêu Chiêu đã nghi ngờ cô ta tìm địa chỉ của Dương Duy Phong để đi tìm rồi.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu cũng không để tâm nhiều đến chuyện của cô ta nữa, vì cô sắp khai giảng năm học mới.

Năm nay là năm cuối, nhiều sinh viên sẽ đi thực tập vào đầu năm sau.

Lưu Tương đến tìm Chu Chiêu Chiêu khi cô vừa thu xếp sách vở, chuẩn bị mang về nhà.

Đã là năm tư, trường mở ít tiết học hơn, Chu Chiêu Chiêu không định ở lại ký túc xá buổi tối.

"Chiêu Chiêu," Lưu Tương cười chào cô, "Lâu rồi không gặp, dạo này cậu thế nào?"

"Ổn." Chu Chiêu Chiêu vừa xếp sách vừa nói, "Còn cậu?"

"Có rảnh không? Mình mời cậu đi ăn nhé?" Lưu Tương đề nghị.

...

"Có chuyện gì sao?" Chu Chiêu Chiêu gật đầu, "Vậy đi ăn mì bò ngoài cổng trường đi? Lâu rồi không ăn nhớ quá."

Lưu Tương đương nhiên không phản đối, đợi cô thu xếp xong, hai người cùng đi về phía cổng Bắc.

Trên đường gặp Lý Lệ Viên quay lại nhận sách giáo khoa, thấy Chu Chiêu Chiêu liền biến sắc, quay đầu bỏ đi ngay.

"Cô ấy bị làm sao vậy?" Chu Chiêu Chiêu nghi hoặc, "Sao cứ như tránh mình như tránh hủi vậy?"

"Chuyện này mình đoán được một chút," Lưu Tương từng ở Tân Cương cùng Chu Chiêu Chiêu, hiểu rõ chuyện giữa cô và Đào An Di.

Đào An Di trước đây kiêu ngạo đến mức nào, nhìn người bằng nửa con mắt, vậy mà giờ tan tác không còn manh giáp.

Giờ không biết trốn đi đâu rồi.

Người nhà họ Đào đều cho rằng Chu Chiêu Chiêu đứng sau, Lý Lệ Viên lại là em họ Đào An Di.

Trong lòng Lý Lệ Viên, chị họ như nữ thần vậy.

Nhưng đối đầu với Chu Chiêu Chiêu lại kết cục thảm hại như thế.

Lý Lệ Viên tự nhận mình không bằng chị họ, càng không đấu lại Chu Chiêu Chiêu.

Nên gặp cô là tránh xa ngay.

Đụng không nổi thì tránh vậy.

Chu Chiêu Chiêu này đúng là có độc, ai đối đầu đều không có kết cục tốt.

Lý Lệ Viên tự biết mình không thông minh, cũng không có gia thế như Đào An Di, nên gặp Chu Chiêu Chiêu là chạy ngay.

"Cậu nghe tin gì chưa?" Khi hai người đến tiệm mì bò, Lưu Tương nói, "Chuyện của trường mình."

"Chuyện gì vậy?" Chu Chiêu Chiêu lau đũa hỏi, "Dạo này mình không đến trường."

"Dạo trước có Hoa kiều đến trường quyên góp," Lưu Tương nói, "Nên năm nay trường có chỉ tiêu đi trao đổi sinh viên."

"Những chỉ tiêu này, chắc sẽ chọn từ khóa chúng mình và khóa dưới."

"Đi đâu? Bao lâu?" Chu Chiêu Chiêu vừa ăn mì vừa hỏi.

"Ít nhất hai năm." Lưu Tương nhìn cô nói, "Về sau chắc sẽ được lưu trường."

Nếu không có cơ hội này, người như Lưu Tương sẽ được phân về trường cấp hai hoặc cấp ba trong tỉnh.

Còn Chu Chiêu Chiêu...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-490-tu-choi.html.]

Lần trước tiếp đón ngoại khách đã để lại ấn tượng tốt, nếu có người được lưu trường, chắc chắn sẽ có cô.

Nhưng nếu có kinh nghiệm du học, sau này lưu trường hay xét chức danh sẽ thuận lợi hơn.

Hiện nay ở Bắc Kinh đang rộ lên phong trào xuất ngoại, không như mấy năm trước né tránh liên lạc với nước ngoài.

Giờ chỉ cần có quan hệ với nước ngoài, ai cũng muốn đi.

Lưu Tương nói với Chu Chiêu Chiêu, là muốn nghe ý kiến của cô: "Mình muốn thử, cậu thấy thế nào?"

Cô ấy hơi thiếu tự tin, một mặt muốn đi làm, mặt khác lại muốn ra nước ngoài mở mang tầm mắt.

Chu Chiêu Chiêu không ngạc nhiên khi Lưu Tương có suy nghĩ này.

Cô ấy không phải người an phận.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Nếu cậu muốn đi, có thể cố gắng." Cô suy nghĩ rồi nói, "Nhưng cậu nên chuẩn bị kỹ khẩu ngữ trước."

Cô không nói rằng khoa đã tìm cô, đề cập chuyện lưu trường.

Lưu Tương gật đầu nghiêm túc: "Còn cậu? Nếu cậu đi chúng mình có thể cùng nhau..."

"Hai năm thì mình chắc không đi được." Chu Chiêu Chiêu lắc đầu cười, "Con mình còn nhỏ, không muốn bỏ lỡ những khoảnh khắc đầu đời của chúng."

Lưu Tương dù hơi thất vọng, nhưng cũng là chuyện dễ hiểu.

Chu Chiêu Chiêu tưởng chuyện này kết thúc ở đây, nào ngờ hôm sau bị trưởng khoa gọi lên văn phòng, cũng nói về chuyện xuất ngoại.

"Biết hoàn cảnh em đặc biệt, nhưng thầy vẫn hy vọng em cố gắng," trưởng khoa nói, "Khoa muốn bồi dưỡng em kỹ lưỡng."

Dù việc lưu trường đã định sẵn, nhưng nếu đi du học, tương lai sẽ càng rộng mở.

"Em về bàn bạc với gia đình trước đi." Trưởng khoa thấy cô do dự, nói tiếp, "Chuyện này không cần trả lời ngay."

Chu Chiêu Chiêu do dự, không phải về chuyện xuất ngoại, mà là nghi ngờ liên quan đến Phùng Tuấn Long.

Cô nghe nói chuyện du học lần này do Phùng Tuấn Long liên hệ.

Theo bản năng, Chu Chiêu Chiêu cảm thấy nguy hiểm.

Phùng Tuấn Long không phải người rộng lượng.

Cô nhiều lần khiến hắn bẽ mặt, thêm quan hệ với Chu Mẫn Mẫn, Chu Chiêu Chiêu không thể không thận trọng.

"Thưa thầy, em cảm ơn khoa và thầy đã tạo điều kiện, cho em cơ hội quý giá này." Chu Chiêu Chiêu suy nghĩ rồi nói, "Nhưng con em còn nhỏ, lại là ba đứa."

Cô cười bất lực: "Sự nghiệp quan trọng, nhưng tuổi thơ của con cũng không thể thiếu."

"Em sinh chúng ra, có trách nhiệm nuôi dạy chúng tốt."

"Em nghĩ, đó cũng là mục đích của nghề giáo."

Mỗi người đều có trách nhiệm riêng, cô không thể sinh con mà không dạy dỗ, dù thành tựu cao đến đâu cũng là thất bại.

Người không dạy tốt con mình, sao có tư cách dạy người khác?

Trưởng khoa trầm ngâm.

Ông cười hỏi: "Em có biết từ bỏ cơ hội này, tương lai sẽ mất đi gì không?"

"Được cái này mất cái kia," Chu Chiêu Chiêu cười nói, "Em nghĩ cơ hội như vậy trường mình không chỉ một lần, nhưng tuổi thơ của con chỉ có một."

"Và em không nghĩ chỉ có nước ngoài mới giỏi, chỉ cần nỗ lực, đủ xuất sắc, cơ hội sẽ không thiếu."

"Em tin, sẽ có ngày sinh viên nước ngoài tranh nhau đến đại học nước ta học tập."

Loading...