Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 494: Cũng Chỉ Như Vậy Thôi

Cập nhật lúc: 2025-04-10 17:23:59
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu không phải lần này Phùng Tuấn Long điều tra về bất động sản, có lẽ Dương Duy Lực cũng chẳng nhớ đến ngôi nhà này.

"Anh ta đang mơ giữa ban ngày sao?" Chu Chiêu Chiêu cười nhạt, "Nhưng nếu anh ta thực sự muốn, cũng có thể bán cho anh ta, chỉ là xem anh ta có đủ khả năng chi trả hay không."

Ngôi nhà mà Cố Huấn Kiệt từng ở nằm trên phố Lão Thành, là một dinh thự lớn. Trong thời kỳ biến động, nó bị chia cho nhiều người khác ở. Những người sống ở đó sau này còn dùng gạch để chia căn nhà thành nhiều phòng riêng biệt.

Vì đây từng là dinh thự của một đại tư bản, những gì Phùng Tuấn Long nghĩ đến, những người khác cũng đã nghĩ tới.

Cái sân này từ lâu đã bị đào bới khắp nơi, từ trong ra ngoài.

Thậm chí, cây liễu lớn trong sân giờ chỉ còn một nửa sống sót, nguyên nhân là do bị đào xới dưới gốc.

Làm sao còn giữ được nguyên trạng như xưa?

Nhưng dù vậy, vị trí của nó vẫn là tốt nhất trong thành phố. Không xa đó là ngôi trường tiểu học nổi tiếng sau này, và gần đó là trường cấp hai.

...

...

Ở kiếp trước, Chu Chiêu Chiêu từng đến tỉnh thành vài lần để chữa bệnh cho con, nghe các phụ huynh bàn luận về trường học, ai nấy đều tràn đầy khát khao và ngưỡng mộ với ngôi trường này.

Nếu có thể học ở đây, tương lai của một đứa trẻ coi như đã bước một chân vào cánh cửa đại học.

Vì vậy, Chu Chiêu Chiêu thực ra không muốn mua lại ngôi nhà này. Dĩ nhiên, nếu Phùng Tuấn Long trả giá cao, bán cũng chẳng sao.

Chỉ là, ngôi nhà đổ nát thế này, nhiều chỗ còn lộ rõ dấu vết đào bới, Phùng Tuấn Long dù có ngốc cũng chẳng muốn mua.

"Không mua thì thôi." Chu Chiêu Chiêu thở dài, "Ban đầu tôi còn tưởng tấm lòng của ngài sâu nặng lắm..."

Hóa ra cũng chỉ như vậy thôi!

Câu sau cô không nói ra, nhưng Phùng Tuấn Long nào có không hiểu?

"Cô Chu này được voi đòi tiên sao?" Phùng Tuấn Long cười lạnh, "Chiếm lợi thế lớn như vậy, giờ còn đứng đây nói móc."

Chỉ cần nghĩ đến tài sản của Cố Huấn Kiệt đều rơi vào tay Chu Chiêu Chiêu, Phùng Tuấn Long đã tức đến đau cả tim gan.

"Ngài nói vậy là không đúng rồi." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười, "Ngôi nhà này chúng tôi vốn không muốn bán, là ngài nói với cấp trên muốn giữ lại làm kỷ niệm."

Phiêu Vũ Miên Miên

Họ bị ép bán, kết quả Phùng Tuấn Long lại chê.

Vậy thì cái gọi là "tấm lòng" của hắn nặng nhẹ thế nào, có thể thấy rõ.

Chu Chiêu Chiêu mới nói vậy.

Phùng Tuấn Long tự mang ý đồ không trong sáng, giờ còn bảo cô được voi đòi tiên?

Xin lỗi, Chu Chiêu Chiêu không nhận cái mũ này.

"Khéo mồm khéo miệng." Phùng Tuấn Long lạnh lùng nhìn cô, lại liếc sang người đàn ông bên cạnh, "Dương tiên sinh thật có phúc, lấy được cô vợ biết tính toán như vậy."

"Đúng vậy, tôi cũng thấy mình rất có phúc." Dương Duy Lực nghiêm túc gật đầu.

Phùng Tuấn Long suýt nữa tức đến nổ phổi.

Hắn không tin Dương Duy Lực không hiểu ý mình. Rõ ràng hắn đang châm biếm Chu Chiêu Chiêu quá mưu mẹo, Dương Duy Lực sợ vợ, vậy mà người này lại giả vờ ngây ngô.

Hôm nay Chu Mẫn Mẫn không đi xem nhà cùng, có lẽ vết thương trên mặt chưa lành, hoặc cũng có thể Phùng Tuấn Long không cho đi.

"Sao không thấy cô gái đi cùng ngài?" Chu Chiêu Chiêu cười hỏi, "Chắc Phùng Đổng cũng là người rất có phúc."

Phùng Tuấn Long: "..."

Hắn đã hiểu vì sao mỗi lần Lý Mộng đối đầu với Chu Chiêu Chiêu đều tức đến phát điên.

Cái miệng của người phụ nữ này thật quá lợi hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-494-cung-chi-nhu-vay-thoi.html.]

Lại còn có khuôn mặt vô hại, nói chuyện lúc nào cũng tươi cười, khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.

"Cũng tạm được, không bằng chồng cô." Phùng Tuấn Long cười nhạt.

"Nghe nói phu nhân quá cố của Phùng tiên sinh là một mỹ nhân tuyệt sắc." Chu Chiêu Chiêu tiếp tục, "Rất được ngài sủng ái, có thể nói là một cặp uyên ương tiên phàm."

Nghe Chu Chiêu Chiêu khen ngợi người vợ đã khuất, sắc mặt Phùng Tuấn Long mới dịu xuống.

Kỳ thực, đó nào phải vợ hắn?

Chỉ là bạch nguyệt quang của hắn, người đã hy sinh mạng sống để cứu Phùng Tuấn Long.

Khi còn sống, vì nhiều lý do, hắn chưa từng tổ chức hôn lễ với cô ấy. Người phụ nữ ấy cứ thế đi theo hắn không danh phận, đến khi chết, Phùng Tuấn Long mới cho cô ấy một cái tên.

Những tin đồn về tình yêu của họ sau này xuất hiện là vì Phùng Tuấn Long tìm mấy bà vợ lẽ đều giống với người vợ quá cố.

Chu Chiêu Chiêu biết chuyện này, suýt nữa buồn nôn.

Cô cũng thấy tiếc cho bạch nguyệt quang kia, hy sinh mạng sống để cứu một kẻ như thế này?

"Nghe nói cô Lý Mộng bên cạnh ngài bây giờ rất giống phu nhân quá cố?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Cô muốn nói gì?" Phùng Tuấn Long không tin cô vô cớ nhắc đến Lý Mộng.

"Chỉ là cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, chuyện trùng hợp như vậy mà ngài lại gặp được." Chu Chiêu Chiêu cười, "Nói thật, nếu không vì ngoại hình khác nhau, tôi còn tưởng cô ấy là người tôi quen biết."

"Ừm, từ cách nói chuyện đến phong cách làm việc, đều rất giống." Cô nói thêm.

Phùng Tuấn Long hừ lạnh, không để tâm đến lời Chu Chiêu Chiêu.

Cô cũng không mong lần này có thể khiến Phùng Tuấn Long nghi ngờ Chu Mẫn Mẫn phẫu thuật thẩm mỹ để giống bạch nguyệt quang của hắn.

Bởi với loại người như Phùng Tuấn Long, dù biết cô ấy phẫu thuật thì sao?

"Tiếp theo em tính làm gì?" Dương Duy Lực nhìn cô hỏi, "Gã đàn ông kia chắc cũng biết rồi."

"Thật ghê tởm." Chu Chiêu Chiêu nhăn mặt, "Giả vờ đa tình, kỳ thực chỉ là đồ rác rưởi."

Thích một người, rồi lấy mấy bà vợ lẽ giống hệt?

Nghĩ đã thấy buồn nôn.

"Thôi, không nhắc đến hạng người đó nữa." Chu Chiêu Chiêu vòng tay qua cánh tay Dương Duy Lực, "Đi, chúng ta vào xem thêm một chút."

Sau khi mọi người dọn đi, nơi này trống trải càng thêm tiêu điều.

"Em nói xem, liệu ở đây có thật sự chôn giấu bảo vật không?" Chu Chiêu Chiêu lắc đầu tiếc nuối, "Thật đáng tiếc cho ngôi nhà này."

Nghĩ lại, nhà họ Cố ngày xưa xây dựng dinh thự này hẳn đã tốn không ít tâm huyết.

"Không có đâu." Dương Duy Lực khẳng định, "Đây là nơi họ từng sống, lưu giữ nhiều kỷ niệm đẹp."

Ông lão kia tinh ranh như vậy, biết rõ người ta không có ý tốt, sao có thể giấu bảo vật ở nơi từng gắn bó với họ?

Chiếm đất của họ, phá hủy kỷ niệm, còn muốn được lợi?

Làm sao có chuyện đó!

Chu Chiêu Chiêu nghĩ lại cũng thấy có lý, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ anh biết đồ vật giấu ở đâu?"

Dương Duy Lực lắc đầu: "Làm sao anh biết được? Có khi chẳng có thứ gì, chỉ là người ta đồn thổi thôi."

"Tối nay em muốn ăn gì?" Anh chuyển chủ đề.

"Muốn ăn bánh chưng." Chu Chiêu Chiêu xoa bụng, "Chạy một vòng như thế, em đói rồi."

Sau khi hai người rời đi, có người từ trong bóng tối bước ra, lục lọi một hồi rồi mới rời khỏi.

Loading...