"Đã có lúc, tôi lạc lối trong thế giới phù hoa. Những ngày này suy nghĩ nhiều, tôi mới đưa ra quyết định này."
"Chiêu Chiêu, cảm ơn em!"
"Đã giúp tôi nhìn rõ chính mình, tìm lại bản thân ngày xưa."
"Tôi vẫn là Lưu Tương đó, vẫn là người bạn đáng tin cậy của em."
Đó là bức thư Lưu Tương để lại cho Chu Chiêu Chiêu trước khi lên đường.
Đọc xong, Chu Chiêu Chiêu mỉm cười, lòng vui mừng cho người bạn của mình.
Việc Lưu Tương từ bỏ suất du học để đến vùng sâu vùng xa dạy học đã gây chấn động khắp trường.
Chiều hôm đó, Lưu Hải Đào mắt đỏ hoe tìm gặp Chu Chiêu Chiêu: "Chuyện ở Tân Cương không phải đã giải thích rõ rồi sao?"
Không biết tâm sự cùng ai, chàng trai bối rối như thú nhốt chuồng đành tìm đến cô: "Nếu có tin đồn nào, tôi có thể đứng ra giải thích cho cô ấy."
...
Chu Chiêu Chiêu lắc đầu cười, đưa cho Lưu Hải Đào bức thư: "Tôi thực sự nghĩ điều này rất tốt."
Tìm lại bản tâm.
Lưu Hải Đào đờ đẫn nhìn dòng chữ, lòng chất đầy suy tư. Khi rời đi, ánh mắt anh sáng rõ hơn lúc đến.
Ồn ào về suất du học cuối cùng cũng kết thúc. Mấy ngày sau, Lưu Hải Đào đến chào tạm biệt: "Tôi cũng sắp về quê rồi. Cảm ơn Chiêu Chiêu, quen biết em là điều may mắn của tôi."
"Tôi cũng vậy." Chu Chiêu Chiêu bắt tay anh, "Sau này cần gì cứ viết thư cho tôi."
"Cảm ơn." Lưu Hải Đào gật đầu trịnh trọng, "Nếu cô ấy viết thư cho em, làm ơn cho tôi biết địa chỉ."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Được." Chu Chiêu Chiêu đáp.
Nhìn bóng lưng Lưu Hải Đào khuất dần, cô lắc đầu, cầm sách lên xe buýt về nhà.
Trời càng lúc càng lạnh, nhưng nhà họ Dương đã sớm bật lò sưởi. Khi Chu Chiêu Chiêu về đến nơi, ba nhóc tỳ đang ngồi chơi trên sàn.
Thấy mẹ, Bình Bình và Năn Năn lập tức bỏ đồ chơi chạy tới. Chỉ có An An thong thả thu dọn đồ đạc xong mới chậm rãi đứng lên.
Không hiểu tính cách đứa bé này giống ai, làm gì cũng chậm rãi nhưng lại toát lên vẻ ổn định khác thường. Đôi lúc, Chu Chiêu Chiêu cảm giác An An và Năn Năn như bị "xuyên việt" — một đứa trầm ổn, một đứa mang theo vận may kỳ lạ.
Ba đứa trẻ đều đã biết đi, dù còn chập chững. Bình Bình có tố chất vận động tốt nhất, đi đứng vững vàng nhất. Cậu bé cũng là người đầu tiên chạy đến bên mẹ, nhưng không biết diễn đạt thế nào, chỉ biết: "A... ma ma..." rồi chỉ đống gỗ vừa chơi.
"Chơi... gỗ..." Năn Năn hoàn thành câu thay anh trai, đồng thời đòi mẹ bế.
Chu Chiêu Chiêu bế cả hai đặt xuống thảm, hôn lên trán An An. Cô bất ngờ phát hiện An An đã có thể xếp gỗ thành hình phức tạp. Nhưng cũng nhận ra cậu bé dường như không còn hứng thú với trò này nữa.
"Phải mua đồ chơi khó hơn." Tối đó, khi Dương Duy Lực về, Chu Chiêu Chiêu nói, "Bình Bình không tập trung vào gỗ, An An lại thấy chúng quá dễ."
Còn Năn Năn? Cô bé có vẻ thích truyện tranh hơn.
"Được, để anh lo." Dương Duy Lực gật đầu.
Ba đứa trẻ, ba tính cách khác biệt.
Hôm sau, Dương Duy Lực đi về với một túi đồ chơi mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-503-tinh-cach-khac-biet.html.]
"Khóa Lỗ Ban? An An chơi được không?" Chu Chiêu Chiêu nghi ngờ hỏi.
"Thử là biết." Dương Duy Lực đáp.
Khi nhìn thấy khóa Lỗ Ban, mắt An An sáng lên. Đôi tay nhỏ bé loay hoay một lúc, rồi bất ngờ mở được khóa.
Hai vợ chồng nhìn nhau, im lặng.
"Phải làm sao đây?" Chu Chiêu Chiêu lo lắng, "Nếu người khác biết, họ sẽ coi con như quái vật để nghiên cứu mất."
"Đừng lo, anh sẽ bảo vệ các con." Dương Duy Lực ôm vợ an ủi.
Tưởng Năn Năn đã thông minh hơn người — biết nói sớm, học nhanh hơn hai anh. Ai ngờ đứa trầm lặng này mới là thiên tài thực sự.
"Con còn nhỏ, có thể chỉ là ngẫu nhiên," thấy vợ vẫn lo, Dương Duy Lực nói, "Hơn nữa, dù con có năng khiếu, với khả năng của nhà họ Dương và anh, hoàn toàn có thể bảo vệ chúng."
"Em đừng lo nữa." Anh siết chặt vợ.
Từ khi phát hiện đặc điểm của ba đứa trẻ, Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực bắt đầu định hướng nuôi dạy theo sở trường từng đứa.
An An nhạy cảm với con số, Dương Duy Lực tìm mua đồ chơi toán học, sách truyện liên quan để đọc cho con nghe. Thậm chí, còn nhờ người mua về một bộ rubik.
Niềm vui của An An khiến Dương Duy Lực xúc động — lần đầu tiên cậu bé mỉm cười với bố, dù ngay sau đó đã vội cúi đầu mải mê với khối rubik.
Chu Chiêu Chiêu bật cười.
"Việc lưu trường của em thế nào rồi?" Dương Duy Lực đổi chủ đề.
"Nộp hồ sơ xong rồi, sắp xong." Chu Chiêu Chiêu nói, "Nhưng anh ơi, em muốn tiếp tục học lên."
Cô chọn lưu trường cũng là để tiện ôn thi cao học.
"Muốn học cứ học." Dương Duy Lực nói, "Hai năm tới anh sẽ ở lại tỉnh."
"Trường quân sự đã gửi điều động," anh giải thích, "Mời anh về giảng dạy một thời gian."
Ngoài ra, căn cứ cũng có kế hoạch thành lập chi nhánh ở Thiểm Tây, nên năm sau anh vừa dạy học vừa khảo sát địa hình. Bận rộn, nhưng thời gian linh hoạt, có thể chăm lo cho gia đình.
"Cứ mạnh dạn làm điều em thích," Dương Duy Lực ôm cô, cằm tựa lên đỉnh đầu vợ, "Đừng nghĩ ngợi nhiều."
Anh và các con, không bao giờ là gánh nặng của em.
Cũng như em — người phụ nữ xuất sắc ấy — chẳng bao giờ là rào cản của anh.
"Em luôn thấy có lỗi, mẹ chăm các con vất vả quá." Chu Chiêu Chiêu nói, "Em tính năm sau khi các con hơn hai tuổi, có thể gửi nhà trẻ."
"Được." Dương Duy Lực gật đầu.
"Em có phải người mẹ vô trách nhiệm không?" Đôi lúc cô tự vấn, "Dành quá ít thời gian cho các con."
"Trước hết, em là Chu Chiêu Chiêu, sau mới là vợ anh và mẹ của ba đứa trẻ." Dương Duy Lực nắm tay cô.
"Anh tôn trọng mọi quyết định của em," anh nói, "Như ngày chúng ta kết hôn vậy."
Em muốn bay, cứ việc bay thật cao.
Anh sẽ mãi là hậu phương vững chắc của em.