Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 527: Đảo ngược tình thế

Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:27:52
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù cửa hàng rất bận, dù mỗi ngày có rất nhiều khách đến mua đồ, thậm chí sẵn sàng xếp hàng dài chờ đợi.

Nhưng nhân viên trong cửa hàng lại không hề phàn nàn, ngay cả mấy bạn sinh viên làm thêm, chỉ cần không phải giờ học là sẽ đến cửa hàng giúp đỡ.

Mỗi ngày làm việc hăng say như lửa cháy.

Đến cuối tháng, Chu Chiêu Chiêu liền phát cho mỗi người một phong bì lớn.

“Chị Chiêu Chiêu,” Tiểu Ngọc ôm chặt phong bì của mình, vui mừng nói, “Mẹ em và chị gọi điện bảo em rằng em thật sự đã béo lên rồi.”

Cô gái nhỏ nhắn ngày trước, ai ngờ lên tỉnh lại được nuôi béo như vậy.

“Đây là bức vẽ chân dung chị do cháu trai em vẽ.” Cô lấy từ trong phong bì ra một tờ giấy.

Hôm đó ở nhà văn hóa xem tivi, khi cô xuất hiện trên màn hình, cả làng đều biết cô đã lên sóng, mẹ cô viết thư bảo, dân làng ai cũng ghen tị.

Dù cô chỉ làm thêm ở đây, nhưng gặp được chủ tốt như vậy thật may mắn.

...

...

Tiểu Ngọc trên tivi nếu không nói trước, đi ngoài đường chắc không ai nhận ra.

Hoàn toàn không giống với cô gái gầy gò, vàng vọt trong trí nhớ.

Không chỉ vậy, dù là nhân viên làm thêm, cơ hội lên sóng quan trọng như vậy cũng được trao cho cô.

Nhìn khắp huyện họ, có mấy ai được lên tivi đâu.

Bố Tiểu Ngọc vốn trọng nam khinh nữ, giờ cũng nở nụ cười, bưng bát cơm đi khắp làng khoe con gái mình giỏi giang thế nào.

Vừa học đại học, vừa lên tivi.

Con trai nhà ai có được như con gái nhà ông? Ai đã từng lên tivi? Đó là chuyện hiếm có cả huyện.

Nhờ vậy, thái độ của ông với mẹ Tiểu Ngọc - người chỉ sinh được hai con gái - cũng tốt hơn nhiều.

“Mấy người đó cũng không nhắc đến chuyện nhận con nuôi nữa.” Chị gái Tiểu Ngọc viết trong thư như vậy.

Cháu trai thích vẽ, xem tivi liền vẽ Chu Chiêu Chiêu và Tiểu Ngọc, phải nói cậu bé có chút năng khiếu hội họa.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ít nhất, thần thái của cô và Tiểu Ngọc đều được nắm bắt khá tốt.

“Bảo chị gái em chú ý bồi dưỡng cho cháu về mặt này nhé.” Chu Chiêu Chiêu cười nói. “Lúc viết thư nhớ nhắn em, em có chút quà tặng họa sĩ nhí của chúng ta.”

Tiểu Ngọc định từ chối, nhưng bị Chiêu Chiêu ngăn lại.

Cô tặng cháu bé một bộ bút vẽ cao cấp và vài quyển vẽ.

Tiểu Ngọc lại cảm ơn rối rít, từ đó làm việc trong cửa hàng càng thêm tận tâm.

Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.

Khi Tống Hiểu Tuyết đến tìm cô, và nói hôm nay là ngày Lưu Quyên kết hôn, Chu Chiêu Chiêu mới chợt nhận ra, thời gian đã lặng lẽ trôi qua hơn nửa năm.

“Thật đáng thương,” Tống Hiểu Tuyết chép miệng, “Hai đứa con của Triệu Tân Dân đều bị đưa về quê rồi.”

Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên, “Ý cậu là sao?”

“Nói là cho bọn trẻ về quê một thời gian,” Tống Hiểu Tuyết bĩu môi, “Thực ra chỉ là không muốn để trước mặt vợ mới thôi, quả nhiên có mẹ kế là có bố dượng.”

Nhưng làm vậy, danh tiếng của Lưu Quyên chẳng tốt đẹp gì.

“Nghe nói là do mẹ Lưu Quyên đề nghị.” Tống Hiểu Tuyết vừa nói vừa lắc đầu. “Chỉ khổ hai đứa trẻ thôi.”

Cô chị khi đi không nói một lời, chỉ âm thầm nắm tay em trai, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.

Người trong ngõ đều chửi Lưu Quyên vô liêm sỉ.

“Sau này hai đứa trẻ khó sống lắm.” Tống Hiểu Tuyết thở dài.

Chu Chiêu Chiêu không nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-527-dao-nguoc-tinh-the.html.]

Một cô bé mười tuổi đang tuổi nổi loạn, lại ngoan ngoãn dắt em đi như vậy, còn khiến mọi người thương cảm, sau này ai khổ còn chưa biết được.

Nhưng những lời này, Chu Chiêu Chiêu không nói với Tống Hiểu Tuyết.

Cô bạn này dù làm báo, nhưng đôi khi rất ngây thơ.

Hôm nay là sinh nhật Hứa Tri Tri, mấy người họ đi ăn lẩu để chúc mừng.

Chu Chiêu Chiêu và Tống Hiểu Tuyết cùng đến cửa hàng quần áo của Tần Tư Tư, ba người từ đó cùng đến tiệm lẩu.

Ai ngờ lại gặp một người quen ở cửa hàng của Tần Tư Tư, “Cậu về khi nào vậy?”

Chu Chiêu Chiêu thấy Hầu Kiến Ba rất bất ngờ.

Hôm qua cô nói chuyện với Dương Duy Lực còn nhắc đến Hầu Kiến Ba, Dương Duy Lực cũng không nói anh ta hôm nay về.

Người này, từ sau Tết đi làm nhiệm vụ gì đó đến giờ mới trở lại.

Trong thời gian này, Chu Chiêu Chiêu chưa gặp anh ta, nhưng lại gặp Nhâm Ly vài lần, dù chỉ là trên đường.

Không ngờ, vừa đi công tác về đã chạy ngay đến cửa hàng của Tần Tư Tư.

Chỉ là sắc mặt của Tần Tư Tư không được vui cho lắm.

“Đứng trước cửa hàng tôi như ông tướng, khách sợ cái mặt đen của anh ta chạy hết rồi.” Tần Tư Tư lẩm bẩm.

Liếc nhìn người đàn ông đứng xa xa với ánh mắt đầy chán ghét.

Chu Chiêu Chiêu mỉm cười.

Tống Hiểu Tuyết bên cạnh thì không hiểu.

Không phải... nghe nói trước đây Tần Tư Tư luôn đuổi theo Hầu đội trưởng, còn nói sẽ đuổi cho bằng được sao?

Sao giờ lại như đổi người vậy.

Quả nhiên tin đồn không đáng tin.

“Vậy tôi đi trước đây.” Nghe nói Tần Tư Tư tối nay đi ăn với Chu Chiêu Chiêu, Hầu Kiến Ba bước đến đặt một món đồ vào tay cô. “Tặng cậu.”

Nói xong, không đợi Tần Tư Tư phản ứng, quay người đi luôn.

“Này, tôi không cần.” Tần Tư Tư gọi, nhưng bóng dáng Hầu Kiến Ba đã đi đến cửa, thoắt cái biến mất.

“Có đôi chân dài thì giỏi lắm sao.” Tần Tư Tư phụng phịu nói.

Chu Chiêu Chiêu và Tống Hiểu Tuyết im lặng.

“Bọn tôi đợi cậu ở đây nhé.” Chu Chiêu Chiêu chỉ chiếc ghế sofa giữa cửa hàng.

“Ừ, tôi xong ngay.” Tần Tư Tư miệng nói không cần, nhưng tay lại cẩn thận cất món quà Hầu Kiến Ba tặng, rồi đi thay đồ, trang điểm xong mới hài lòng nói với hai người đang ngủ gật trên sofa. “Đi thôi.”

Cuối cùng cũng xong.

Chu Chiêu Chiêu phục cô bạn này, trang điểm cũng lâu thế. “Không biết sau này Hầu đội trưởng có kiên nhẫn đợi không nữa.”

Tống Hiểu Tuyết trêu cô.

“Anh ta muốn đợi thì đợi, ai thèm.” Tần Tư Tư nói.

Nói xong thấy Chu Chiêu Chiêu và Tống Hiểu Tuyết nhìn mình đầy ý tứ, liền xấu hổ xông đến cù họ. “Tôi không thèm mà.”

“Ừ, không thèm,” Chu Chiêu Chiêu cười nói. “Không thèm anh ta như gấu đen, cũng không thèm món quà vớ vẩn nào đó.”

Nói như thật vậy.

Con gái mà, luôn miệng nói không nhưng lòng lại muốn.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu thắc mắc, hai người này vì chuyện gì mà đảo ngược tình thế như vậy.

Tiếc là, hễ nhắc đến chuyện này Tần Tư Tư liền nổi giận.

Không có chuyện gì để hóng, buồn quá!

Loading...