Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 534: Mẹ hung dữ quá

Cập nhật lúc: 2025-04-14 16:32:51
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những câu chuyện Nhi Nhi kể đều là những chuyện lũ trẻ ở Cung Thiếu nhi chưa từng nghe bao giờ, chúng nghe say sưa đến mức quên cả thời gian.

Khi Nhi Nhi vừa kể xong một đoạn, cô bé chợt nhận ra mẹ mình đang đứng không xa.

Chết rồi!

Mải mê kể chuyện cho lũ trẻ, cô bé quên mất giờ giấc!

Vừa thấy Chu Chiêu Chiêu, Nhi Nhi biết mình phạm sai lầm lớn, phản xạ đầu tiên là chạy...

Chạy đến ôm chặt lấy chân mẹ, vừa khóc vừa nói: "Mẹ ơi, mẹ về rồi."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

"Anh... anh trai không có ở đây." Nhi Nhi vừa khóc vừa nói.

...

...

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Tưởng con bé biết nhận lỗi, ai ngờ nó khóc không phải vì điều đó.

"Con có biết tự ý bỏ nhà đi khiến bà Triệu suýt ngất xỉu không?" Chu Chiêu Chiêu vừa nói vừa đánh vào m.ô.n.g con, "Ai dạy con tự ý chạy ra ngoài thế?"

"Nếu gặp người xấu thì sao?" Cô tức giận nói tiếp, "Nếu bị bắt cóc, con sẽ không bao giờ gặp lại bố mẹ, ông bà nữa."

"Con còn dẫn cả Tiểu Tình đi theo!" Chu Chiêu Chiêu càng nghĩ càng tức, tay không kiểm soát nên đánh mạnh hơn.

Đây là lần đầu tiên cô đánh con.

Dương Duy Khôn và Triệu Vịnh Mai đi phía sau định can ngăn, nhưng nghe những lời Chu Chiêu Chiêu nói, đành im lặng.

Nhi Nhi còn nhỏ đã dám tự ý bỏ đi, đúng là cần dạy nghiêm để nhớ lâu.

Chu Chiêu Chiêu đánh vài cái rồi ôm con khóc nức nở.

Nhi Nhi cũng hoảng sợ, chưa bao giờ thấy mẹ đánh mình, càng chưa thấy mẹ khóc như vậy.

"Mẹ ơi, con biết lỗi rồi." Nhi Nhi vừa khóc vừa lau nước mắt cho mẹ.

Lũ trẻ ở Cung Thiếu nhi nhìn hai mẹ con, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô bé tên Nhi Nhi kể chuyện hay quá, nhưng bị mẹ dẫn về trong tình cảnh như vậy. Sau này người lớn mới giải thích, bé đi chơi không xin phép khiến gia đình lo sợ.

Chu Chiêu Chiêu thực sự hoảng hốt, ôm con không rời.

Triệu đại nương cũng sợ hãi, ôm Tiểu Tình khóc lớn.

Dương Duy Khôn liên tục xin lỗi, vì chuyện này huyết áp của bà Triệu tăng vọt.

Lãnh đạo đội bảo vệ cũng mang quà đến xin lỗi, thông báo lỗ chó đã được lấp kín, đồng thời hứa sẽ tuần tra thường xuyên để đảm bảo không còn sơ hở.

Lãnh đạo còn muốn hỏi Nhi Nhi: "Cháu muốn ra ngoài sao không đi cổng chính?"

"Hai chú gác mắt tinh lắm," Nhi Nhi giải thích, "Cháu định theo người lớn đi ra, nhưng chú không cho."

Chu Chiêu Chiêu muốn bật ngửa.

Thì ra con bé từng định lén theo người lớn ra ngoài, sợ bị phát hiện nên mới chui lỗ chó?

Cô muốn mở đầu con bé xem trong đó chứa gì.

Chưa đầy bốn tuổi đã biết tính toán kỹ lưỡng như vậy.

"Con không sợ gặp người xấu sao?" Dương Duy Khôn không nhịn được hỏi.

"Cháu đi đường lớn, có chú công an." Nhi Nhi nghiêm túc trả lời.

"Vậy là con nghĩ mình không thể lạc đúng không?" Chu Chiêu Chiêu nghe xong càng tức.

Nhi Nhi sợ không dám nói nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-534-me-hung-du-qua.html.]

Mẹ hung dữ quá.

Chu Chiêu Chiêu không muốn nghiêm khắc, nhưng thấy con không biết sợ, cô lại cáu.

"Bố ơi..."

Đúng lúc đó, Nhi Nhi bỗng khóc òa chạy ra sân.

Tiếng xe vang lên.

Dương Duy Lực xuất hiện ở cổng, dang tay ôm con gái vào lòng.

"Bố ơi, con biết lỗi rồi." Nhi Nhi ôm cổ bố khóc nức nở.

"Không sao, có bố đây." Dương Duy Lực ôm chặt con, vỗ về, "Nhưng con biết không? Con làm mẹ sợ lắm."

"Lần sau không được như vậy nữa, hiểu chưa?"

"Con hiểu rồi." Nhi Nhi nói trong tiếng nấc.

"Sao anh mới về?" Chu Chiêu Chiêu thấy chồng, toàn thân buông lỏng, "Em sợ c.h.ế.t đi được."

Phiêu Vũ Miên Miên

Nghĩ đến cảnh con lạc, cô đã tưởng tượng đủ thứ tình huống kinh khủng.

Dương Duy Lực ôm vợ: "Đừng sợ, anh về rồi. Để anh xử lý."

Anh tiễn lãnh đạo đội bảo vệ: "Con bé nghịch ngợm, làm phiền mọi người."

"Cháu thông minh, là tố chất tốt." Lãnh đạo cười nói, "Ba tuổi đã thế, anh có thể cân nhắc bồi dưỡng."

Không nói rõ bồi dưỡng gì, nhưng Dương Duy Lực hiểu ngầm.

"Chuyện tương lai tính sau." Anh cười, "Giờ tôi phải dỗ hai mẹ con trước đã."

Còn chuyện bồi dưỡng? Con mới ba tuổi, lớn lên biết đâu không thích thì sao?

Khi nhận điện thoại, Dương Duy Lực đang họp, nghe tin con lạc, anh toát mồ hôi lạnh.

Phóng xe về nhà, nghe tiếng con gái gọi "bố", lòng anh như trở về thiên đường.

Mọi căng thẳng tan biến khi ôm đứa con bé bỏng vào lòng.

"Con đã nhận ra lỗi rồi," Dương Duy Lực an ủi vợ, "Em tha thứ cho con lần này đi."

Chu Chiêu Chiêu nhìn con đứng khép nép, thở dài ôm con vào lòng: "Lần sau không được thế nữa."

Làm cô sợ c.h.ế.t đi được.

Tưởng chuyện kết thúc, Nhi Nhi bỗng nói: "Mẹ ơi, con gặp cô kia trên đường..."

"Cô ấy cho con kẹo, muốn con đi theo, nhưng con không đi."

Gần đến Cung Thiếu nhi, cô ta dùng viên kẹo dụ cô bé đi giúp mang đồ.

Nhưng Nhi Nhi không biết địa điểm nên từ chối.

Cô ta nói không sao, sẽ dẫn đường, chỉ cần cô bé đi theo.

"Đến nơi sẽ cho cháu kẹo." Cô ta nói.

Chỉ là kẹo sữa, Nhi Nhi không thích, ánh mắt cô ta cũng khiến cô bé khó chịu.

"Con giả vờ đồng ý," Nhi Nhi kể, "Rồi dắt Tiểu Tình chạy vào Cung Thiếu nhi."

Người đó thấy vậy không đuổi theo.

Nhi Nhi nghĩ nên kể lại với bố mẹ.

"Cô nào?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên, chợt hiểu ra, "Là mẹ của nhị tỷ sao?"

Nhi Nhi gật đầu.

Lưu Quyên? Cô ta định dẫn con đi đâu?

Loading...