Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 572: Y như đúc

Cập nhật lúc: 2025-04-17 04:06:46
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Hồng Anh trừng mắt nhìn cô Tôn, nếu ánh mắt có thể biến thành mũi tên, thì lúc này cô Tôn chắc chắn đã bị b.ắ.n trúng vô số phát.

"Cô nói bậy bạ gì vậy?" Cô ta túm lấy tay cô Tôn, giận dữ nói, "Cô nói những lời đó chứ tôi không nói."

Nếu thừa nhận, liệu cô ta có còn được làm giáo viên nữa không?

Cô Tôn bị kéo suýt ngã, đối mặt với Trương Hồng Anh đang giận dữ, chỉ biết liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Không biết lời xin lỗi này là nói với ai.

"Đủ rồi." Cô Vương bất ngờ lớn tiếng, "Cô Tôn nói đúng, sai thì phải nhận."

"Xin lỗi viện trưởng, xin lỗi cô Chu," cô cũng cúi người, "Tôi sai rồi, tôi không nên nghe lời cô Trương nói những điều không có căn cứ rồi cùng bịa chuyện."

"Lời của viện trưởng, giám đốc và cô Chu khiến tôi tự vấn bản thân," cô Vương nói, "Là một giáo viên, tôi đã hành xử không đúng."

"Viện có xử phạt thế nào, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận."

...

Lời của cô ta có vẻ chân thành hơn cô Tôn, như thể đã nhận ra lỗi lầm một cách sâu sắc.

Trương Hồng Anh ngồi phịch xuống ghế.

Nhưng ngay cả lúc này, cô ta vẫn không muốn thừa nhận mình sai.

"Cô không có bằng chứng," Trương Hồng Anh lẩm bẩm, "Cô không có bằng chứng, tôi không nói."

"Các cô," cô ta giận dữ chỉ tay vào cô Tôn, "Các cô cố tình, các cô thông đồng hại tôi."

"Còn cô, nói nghe đạo đức lắm, nhưng chính cô là người nói nhiều nhất." Trương Hồng Anh chỉ thẳng vào cô Vương mắng.

"Cô Trương, cô điên rồi sao?" Cô Vương lạnh lùng nhìn cô ta, "Sáng nay vào văn phòng, chính cô kéo tôi và cô Tôn lại."

"Cô nói đã thấy cô Chu và viện trưởng vào khách sạn," cô Vương nói, "Cũng là cô nói họ có quan hệ bất chính."

"Đúng không, cô Tôn?" Cô Vương hỏi cô Tôn đang đứng ngây người.

"Ừ?" Cô Tôn không ngờ cô Vương lại đột ngột quay sang đấu với Trương Hồng Anh, nhưng cô ta nói đúng, nên gật đầu, "Đúng vậy."

"Các cô... các cô cấu kết bắt nạt tôi." Trương Hồng Anh khóc lóc, "Các cô bắt nạt tôi."

Cô ta khóc, khiến cả văn phòng bối rối.

Chu Chiêu Chiêu - người bị vu oan - không khóc. Cô Tôn suýt ngã vì bị kéo cũng không khóc.

Vậy mà người vu oan lại khóc trước.

Khóc lóc để được thiên vị, phải không?

Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn Trương Hồng Anh khóc lóc, khóe miệng nở nụ cười chế giễu.

Trương Hồng Anh lúc này, y hệt người bà ghẻ Trương thị ngày trước của cô.

Không nói được nữa thì bắt đầu khóc lóc, ăn vạ.

"Viện trưởng, cô Chu," giám đốc Lưu khó xử nhìn Trương Hồng Anh đang khóc, "Chuyện này hay là để ba người họ viết kiểm điểm trong cuộc họp sáng mai thôi, được không?"

"Họ cũng biết lỗi rồi," giám đốc nói, "Mọi người đều là đồng nghiệp, nhường nhịn nhau chút đi."

"Cô ta trông có vẻ biết lỗi không?" Viện trưởng cười nhạt.

"Viện trưởng, em thật sự biết lỗi rồi," Trương Hồng Anh vội khóc lóc nói, "Xin lỗi viện trưởng, em sẽ không bao giờ nói bậy nữa."

"Nếu còn lần sau, mọi người cứ việc đuổi em." Trương Hồng Anh chân thành nhìn viện trưởng.

Viện trưởng lắc đầu, "Nếu ngay từ đầu cô nhận lỗi và xin lỗi tôi cùng cô Chu, thì chuyện này đã có thể kết thúc bằng một bản kiểm điểm như giám đốc Lưu nói."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-572-y-nhu-duc.html.]

Nhưng từ lúc Chu Chiêu Chiêu yêu cầu xin lỗi đến giờ, Trương Hồng Anh đã làm gì?

Đầu tiên là không thừa nhận, khăng khăng nói Chu Chiêu Chiêu nghe nhầm hoặc nói dối.

"Cô Chu đã cho cô rất nhiều cơ hội," viện trưởng nói, "Nhưng cô đều không nhận."

"Vậy thì cứ làm theo như đã nói ban đầu."

"Không, tôi là giáo viên biên chế của viện, các người không có quyền đuổi tôi." Trương Hồng Anh nói, "Chỉ cần tôi không tự nghỉ, không ai có thể đuổi tôi đi."

Mọi người lần đầu thấy Trương Hồng Anh trơ trẽn đến thế.

Phiêu Vũ Miên Miên

Cô ta đã đẩy trò cãi cùn lên mức cao nhất.

"Vậy chúng ta sẽ chờ xem." Viện trưởng lạnh lùng nói.

"Đừng," Trương Hồng Anh lao đến trước mặt giám đốc Lưu, "Giám đốc, mau nói giúp em đi, mau xin giúp em đi."

Giám đốc Lưu khó khăn thoát khỏi tay cô ta, nói: "Cô Trương, cô cũng nghe rồi, tôi cũng muốn xin giúp, nhưng..."

Nhưng có quá nhiều người chứng kiến, và lúc nãy ông cũng đã xin giúp rồi, viện trưởng không đồng ý.

Giám đốc Lưu giờ cũng hối hận, không ngờ Trương Hồng Anh bình thường trông ổn, mà lại mù quáng đến thế.

"Tôi sẽ báo cáo sự việc này lên nhà trường một cách trung thực." Viện trưởng Vu Minh Hy nói, "Cô về chờ thông báo đi."

Rồi quay sang cô Tôn và cô Vương: "Hai cô dù đã nhận ra lỗi lầm, nhưng chuyện này không thể chỉ xin lỗi qua loa là xong."

"Chiều nay chúng ta sẽ họp bàn về cách xử lý hai cô." Viện trưởng nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Cô Chu cũng tham gia nhé."

"Vâng, viện trưởng." Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

"Viện trưởng, xem có thể..." Giám đốc Lưu định xin giúp, nhưng bị viện trưởng ngắt lời: "Sao? Giờ ông còn muốn xin giúp nữa à?"

Giám đốc Lưu vội im miệng.

"Không phải," Trương Hồng Anh kéo giám đốc Lưu, "Ông cứu tôi đi. Tôi không thể mất việc này."

"Cô bình tĩnh lại." Giám đốc Lưu lạnh lùng nói, "Càng làm loạn càng không ai giúp được cô."

"Trương Thế Siêu," Trương Hồng Anh đột nhiên gọi tên giám đốc Lưu, rồi giơ tay cào cấu, "Chính ông hại tôi."

"Ông nói với tôi là thấy viện trưởng và Chu Chiêu Chiêu cùng vào khách sạn," Trương Hồng Anh mặt đỏ gay, giận dữ nói, "Ông bảo họ chắc chắn cũng đi thuê phòng như chúng ta."

"Cái gì?"

"Hả?"

"Trương Hồng Anh và giám đốc Lưu thuê phòng à?"

"Im miệng!" Giám đốc Lưu vội vàng nói, định bịt miệng Trương Hồng Anh, nhưng cô ta nhanh như chớp, không gì không dám nói.

Ông không thể ngăn lại được.

Cuối cùng, khi câu nói đó vang lên, giám đốc Lưu đứng cứng như tượng.

Xong rồi, thật sự xong rồi.

Lúc nói với Trương Hồng Anh câu này, ông chỉ muốn cô ta yên tâm theo mình.

Ai ngờ cô ta lại dám bịa chuyện viện trưởng và Chu Chiêu Chiêu trong văn phòng, lại còn bị bắt gặp tại trận.

Nếu bị bắt gặp rồi xin lỗi, chuyện cũng đã qua. Nhưng cô ta nhất định phải làm loạn đến thế này.

Giờ thì đừng nói Trương Hồng Anh, ngay cả chức giám đốc của ông cũng khó giữ.

 

Loading...