Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 626: Nhảy lầu rồi
Cập nhật lúc: 2025-04-19 16:39:16
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc Chu Chiêu Chiêu bận rộn với việc mở cửa hàng, Dương Duy Lực cũng chẳng hề rảnh rỗi.
Kể từ sau cuộc trò chuyện với Hồ Chiêm Quốc hôm đó, Dương Duy Lực lại tiếp tục lên đường.
Anh đi tìm hiểu về cuộc sống của những đồng đội cũ sau khi rời quân ngũ.
Một số may mắn chuyển ngành sang công tác tại các cơ quan công an, kiểm sát hoặc tòa án địa phương, nhưng đó chỉ là thiểu số.
Phần lớn binh lính khi trở về địa phương đều không được bố trí công việc, có người như Hồ Chiêm Quốc phải làm lao động chân tay, cũng có người về quê làm ruộng.
Cuộc sống của họ... nói sao nhỉ? Không tốt cũng không xấu!
"Đội trưởng, đừng hút thuốc nữa," Hồ Chiêm Quốc nhìn Dương Duy Lực vừa hút thuốc vừa nhíu mày lật cuốn sổ ghi số điện thoại, nói. "Chúng tôi như thế này đã là may mắn lắm rồi."
"Tôi muốn thành lập một công ty vận tải." Ai ngờ lời anh vừa dứt, Dương Duy Lực đã lên tiếng. "Tôi nghĩ việc này chắc chắn sẽ thành."
Thời gian gần đây, anh không ít lần đi khắp kinh thành, nhưng không phải đi cho vui.
...
...
Cứ đi như vậy, anh đã nhận ra một số điều.
Dương Duy Lực là người hành động, nghĩ là làm, sau khi suy nghĩ kỹ liền bắt tay vào thực hiện.
Vợ chồng họ từ chiến trường Thiểm Tây chuyển đến kinh thành, bắt đầu một cuộc phấn đấu mới đầy khí thế.
"Xin hỏi cậu đến đây để ăn cơm phải không?" Dương Gia Dịch lần đầu tiên đến nhà hàng đặc sản của gia đình.
"Dương Gia Dịch, nhà hàng này trông có vẻ đắt lắm," một người bạn chơi bóng thân thiết thì thầm. "Cậu chắc chắn muốn mời chúng tôi ăn ở đây chứ?"
Dương Gia Dịch hiện là phó đội trưởng đội bóng, hôm nay đội thắng trận, mọi người reo hò đòi anh đãi một bữa.
Tưởng rằng anh chàng keo kiệt này chỉ mời họ ăn ở căng tin đội hoặc quán nướng đối diện.
Ai ngờ anh ta lại dẫn họ đến đây.
"Nhà hàng này tôi nghe nói rồi, hình như mới khai trương không lâu nhưng nổi tiếng lắm, là một nhà hàng đặc sản," một đồng đội khác nói. "Đắt lắm đấy."
Phiêu Vũ Miên Miên
Giá cả ở đây chắc chắn vượt quá khả năng chi trả của anh ta.
"Hay là..." có người liếc nhìn Dương Gia Dịch, hạ giọng nói. "Cậu ấy muốn xóa danh tiếng keo kiệt nên cố tình mời chúng ta đến đây ăn?"
Vừa dứt lời, anh ta đã bị vỗ vào đầu.
"Biết nhiều như vậy, không mở tiệm thám tử thì phí quá." Giọng Dương Gia Dịch vang lên.
"À... tôi không có ý đó." Đồng đội bị bắt quả tang cười hề hề. "Anh Dịch đãi thì chắc chắn phải xịn."
"Hừ, đừng tưởng tôi không biết các cậu đang nghĩ gì." Dương Gia Dịch ngẩng cao cằm nhìn mọi người, cố ý làm mặt nghiêm túc. "Đang rắp tâm hại tôi đây mà."
"Sao dám chứ?" Ai đó cười nói.
Kể từ khi mọi người biết chuyện Dương Gia Dịch hàng tháng gửi quà cho trẻ em vùng cao, quan hệ trong đội cũng hòa hợp hơn nhiều.
"Nếu cậu chọn chỗ khác," Lưu Minh Cường cười nói. "Có lẽ chúng tôi còn cân nhắc."
Nhưng đẳng cấp quá cao, khó mà "hạ thủ" được.
Chết tiệt!
Lưu Minh Cường ngẩng lên nhìn Dương Gia Dịch, anh chàng này quá xảo quyệt, chẳng phải đã tính toán trước rồi sao?
"Không sao, hôm nay tùy ý các cậu gọi món." Dương Gia Dịch bất chấp suy nghĩ của họ. "Chỉ có một điều, không được phung phí."
Hại thì hại, dù sao cũng bị hại, của mình thì để người nhà hưởng, chi bằng để họ "hại" ở nhà hàng của gia đình.
"Ồ, ai đến đây thế?" Hôm nay Vương Diễm Bình cũng có mặt, vừa bước ra đã thấy Dương Gia Dịch dẫn một nhóm người vào, cô trêu chọc. "Gió lớn quá, để tôi xem kỹ xem nào."
Mọi người ngơ ngác, chỉ nghe Dương Gia Dịch nói: "Bác xem kỹ đi, chẳng phải là Dương Gia Dịch đẹp trai nhất, lịch lãm nhất đang đứng đây sao?"
Cả nhóm: "..."
Muốn nôn quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-626-nhay-lau-roi.html.]
Nhưng cũng nhận ra Dương Gia Dịch quen người phụ nữ này.
"Thằng nhóc này, cuối cùng cũng biết về hả?" Vương Diễm Bình trừng mắt. "Dì Diễm Bình đến kinh thành bao lâu rồi, chẳng thấy mày đến thăm."
"Con về rồi đây." Dương Gia Dịch cười. "Đây là quà con mang cho dì."
Nói rồi lấy từ trong túi ra một món đồ. "Cái này là cho em gái, khi nào dì về nhớ mang theo cho em."
Toàn là những món đồ nhỏ anh sưu tầm được ở kinh thành.
"Còn có chút lương tâm." Vương Diễm Bình cầm quà cười nói. "Đây là đồng đội của cháu à? Vào ngồi đi. Muốn ăn gì cứ gọi nhé?"
Đồng đội: "..."
Vậy nhà hàng này là của người dì xinh đẹp này? Và Dương Gia Dịch còn quen bà ấy?
"Cháu về không đúng lúc, mẹ cháu hôm nay không có ở đây." Vương Diễm Bình nói. "Dì gọi điện cho bà ấy nhé?"
"Không cần," Dương Gia Dịch nói. "Tụi con chỉ ăn cơm tối xong lại phải về đội."
Vương Diễm Bình gật đầu, nói với mọi người: "Các cháu thích ăn gì cứ gọi, đừng khách khí với Dương Gia Dịch nhé."
Dương Gia Dịch: "..."
Đây là dì ruột hả?
Lại đi hại cháu như vậy?
Khi ra ngoài, Vương Diễm Bình vẫn gọi điện cho Chu Chiêu Chiêu.
Chu Chiêu Chiêu mua một chiếc điện thoại di động, chỉ riêng phí kết nối đã tốn kém không ít.
Khi Vương Diễm Bình gọi từ điện thoại nhà hàng, vừa bấm số đã nghe thấy tiếng người chào Chu Chiêu Chiêu bên ngoài.
"Em về rồi?" Vương Diễm Bình cười chỉ vào một phòng riêng. "Bình Bình về rồi, đang mời đồng đội ăn cơm trong đó."
Hai mẹ con lâu ngày không gặp.
"Lát nữa mang cho tụi nó ít canh hầm vào." Chu Chiêu Chiêu nói.
"Chị đã chuẩn bị rồi," Vương Diễm Bình nói, rồi hỏi. "Đến trường báo cáo rồi hả?"
"Ừ," Chu Chiêu Chiêu xoa xoa thái dương. "Còn xem một vở kịch, mệt quá."
"Chuyện gì vậy?" Vương Diễm Bình hỏi.
"Có một giáo viên ngoại tình bị chồng đến trường làm ầm lên." Chu Chiêu Chiêu nói.
Đối tượng ngoại tình của giáo viên này lại là đồng nghiệp trong cùng văn phòng. Khi Chu Chiêu Chiêu báo cáo xong, vừa xuống lầu thì gặp người chồng giận dữ đi tới.
Anh ta còn va vào cô.
Rồi xông vào đánh vợ và nhân tình.
Cảnh tượng đó khiến đám đông ùa đến xem, cô muốn đi cũng không thể chen ra ngoài.
"Không bắt tại trận sao?" Vương Diễm Bình hỏi.
Nếu người ta không thừa nhận thì sao?
"Nghe nói thuê thám tử tư gì đó," Chu Chiêu Chiêu lắc đầu. "Chụp được một số ảnh thân mật của hai người vào khách sạn."
Người đàn ông tức giận ném ảnh vào mặt nữ giáo viên và nam giáo viên, còn có người khác cầm ảnh cho mọi người xem.
Chu Chiêu Chiêu vô tội bị kẹt trong đám đông, cũng xem được vài tấm và "ăn dưa".
Những người xem này cũng do người đàn ông kia dẫn đến.
Nói chung, cảnh tượng đó thật khó tả.
"Nếu không muốn chung sống, ly hôn là xong, sao phải ngoại tình?" Vương Diễm Bình không hiểu nổi.
Trên đời không có bức tường nào không thấm gió.
Ai ngờ hôm sau, khi Chu Chiêu Chiêu đến trường, nghe nói nữ giáo viên đó đã nhảy lầu tự tử.