Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 630: Áo khoác bông nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-04-19 16:40:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay, Dương Gia Duyệt chắc chắn là người hạnh phúc nhất!
Cô giành được giải thưởng mà mình hằng mong ước — Danh hiệu "Biện thủ xuất sắc nhất". Không chỉ vậy, người cha lâu ngày không gặp — Dương Duy Lực — đã bất ngờ xuất hiện tại hiện trường để chứng kiến khoảnh khắc cô nhận giải.
Về đến nhà, cô còn bất ngờ hơn khi thấy một người khác cũng đang chờ mình.
"Aaaaaa..." Dương Gia Duyệt hét lên, lao về phía Dương Gia Hiêu, "Anh hai, anh về khi nào vậy?"
Hóa ra, Dương Gia Hiêu cũng đã trở về.
"Chậm thôi..." Dương Gia Hiêu đỡ lấy cô em gái đang xúc động, mỉm cười nói, "Anh vừa về tới nơi."
"Anh trai nghe nói hôm nay em có cuộc thi biện luận, định đến xem, nhưng anh xem giờ thì lúc đó có lẽ em đã kết thúc rồi," Chu Chiêu Chiêu giải thích. "May mà anh không đi, không thì lại lỡ mất."
Cô cũng không biết Dương Gia Hiêu về.
"Vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, lại gần kinh thành nên anh tranh thủ về thăm mọi người," Dương Gia Hiêu nói.
...
...
Hồi nhỏ, Dương Gia Hiêu ít nói, Chu Chiêu Chiêu luôn lo lắng: ngày nào cũng chỉ nghiên cứu hoặc làm nhiệm vụ, người làm khoa học đều trầm lặng như vậy.
Nhưng không ngờ, lần này trở về, Dương Gia Hiêu thay đổi nhiều đến thế.
Anh trở nên hoạt bát, cởi mở hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn.
"Mẹ đã nhờ người gửi nguyên liệu tới, lát nữa mọi người giúp mẹ nhặt rau nhé. Hôm nay mẹ sẽ nấu một bữa thật ngon," Chu Chiêu Chiêu nói.
Dạo này cô ít khi vào bếp, thường những dịp như thế này cả nhà sẽ ra ngoài ăn.
Nhưng nghĩ các con đều về, lại lâu rồi chưa được thưởng thức món mẹ nấu, Chu Chiêu Chiêu liền gọi điện nhờ nhà hàng gửi nguyên liệu tới.
"Anh phụ em," Dương Duy Lực xắn tay áo lên nói.
Dương Gia Dịch cũng muốn giúp, nhưng bị Dương Gia Duyệt kéo lại. Cô cười nói với Chu Chiêu Chiêu: "Mẹ, bữa tối nay giao cho mẹ và bố nhé."
"Sau khi ăn xong, bọn con sẽ rửa bát."
"Em..." Dương Gia Dịch còn định nói, đã bị Dương Gia Duyệt ngắt lời: "Sao em không biết điều vậy?"
"Để bố mẹ chuẩn bị đi, chúng ta vào trong trò chuyện," Dương Gia Duyệt kéo mọi người vào nhà, thì thầm, "Bố mẹ cũng lâu rồi chưa gặp nhau."
"Vẫn là con gái biết điều," Dương Duy Lực nghe thấy liền thì thầm với vợ.
Nhìn hai cậu con trai kia, cứ như hai cái đèn siêu sáng vậy.
"Áo khoác bông nhỏ của anh hả?" Chu Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn anh.
"Anh nhớ em," Dương Duy Lực nói khẽ.
Mặt Chu Chiêu Chiêu đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn anh: "Con cái lớn rồi, anh vẫn còn trẻ con thế."
"Con có lớn đến đâu, em vẫn là vợ anh," Dương Duy Lực đáp một cách đầy tự tin.
Nói là Dương Duy Lực giúp, nhưng thực ra anh làm hết mọi việc, Chu Chiêu Chiêu chỉ đứng đó chỉ đạo.
Khi Dương Duy Lực rửa sạch và thái xong rau, anh làm điệu bộ mời: "Mời đầu bếp Chu nhậm chức."
Chẳng mấy chốc, một bữa ăn ngon lành đã được dọn lên, cả nhà quây quần ăn uống vui vẻ.
Điều này với nhiều gia đình có lẽ rất bình thường, nhưng với nhà họ lại vô cùng quý giá.
Sau bữa ăn, ba đứa trẻ chủ động dọn bàn, rửa bát đĩa. Dương Duy Lực pha ấm trà, rửa chút hoa quả rồi cùng Chu Chiêu Chiêu ngồi trò chuyện trong sân.
"Thoáng cái, chúng đã lớn thế này rồi," Chu Chiêu Chiêu nhìn ba đứa con trong bếp, cảm thán nói. "Mẹ cũng già rồi."
"Già ở đâu?" Dương Duy Lực nhìn cô thật kỹ, "Vẫn như ngày đầu anh gặp em."
"Vậy là lần đầu gặp em, anh đã thích em rồi hả?" Chu Chiêu Chiêu nhìn anh đầy ý trêu ghẹo.
Dương Duy Lực cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-630-ao-khoac-bong-nho.html.]
Lần đầu hai người gặp nhau, cứ như mới hôm qua vậy.
"Ừ," anh nhìn Chu Chiêu Chiêu bằng ánh mắt sâu lắng, "Ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Chu Chiêu Chiêu định trêu anh, không ngờ lại bị anh nói khiến cô ngượng ngùng.
"Không tin đâu," cô lẩm bẩm, rồi nhấp ngụm trà.
Lúc đó, làm sao anh có thể thích cô chứ?
Dù bị người khác hãm hại, nhưng cô cũng liên lụy đến Dương Duy Lực.
Hơn nữa, sau đó anh cũng chẳng thể hiện là thích cô.
Đúng là kẻ lừa đảo.
"Anh không lừa em đâu," Dương Duy Lực nói. "Hôm đó anh nói với em là sẽ theo đuổi em, đó là lời thật lòng."
"Chỉ là lần đầu gặp em, anh không biết mình đã thích em rồi," anh giải thích.
Lúc đó, anh là một gã đàn ông thẳng thắn, làm sao hiểu được những điều này?
Chỉ biết rằng khi nhìn cô, tim anh loạn nhịp, lúc đó không hiểu vì sao.
Về sau nghĩ lại, chẳng phải là vì đã rung động sao?
Rồi dần dần, anh bị cô thu hút, không biết từ lúc nào, ánh mắt anh dừng lại trên người cô nhiều nhất.
Đến khi hai người kết hôn, anh bị điều đi Tân Cương, vốn đã chuẩn bị tinh thần sống xa nhau.
Nhưng không ngờ, một ngày nọ, hai người lại gặp nhau tại bệnh viện đơn vị.
Lúc đó, anh mới biết cô đã đăng ký tham gia hoạt động hỗ trợ biên cương, và trường cô đến chính là ngôi trường mới thành lập của đơn vị anh.
Nằm trên giường bệnh, Dương Duy Lực còn tưởng mình nhớ vợ quá nên mới có ảo giác.
Nhưng sự thật là vậy, khi cô đứng trước mặt anh, cảm giác lúc đó anh sẽ nhớ suốt đời.
Nhìn ánh mắt đầy xót xa của cô, anh không bao giờ quên được.
Lúc đó, Dương Duy Lực tự nhủ: "Kiếp này, kiếp sau, anh cũng sẽ đối tốt với người phụ nữ này."
Ba đứa trẻ trong bếp đang rửa bát, Dương Gia Duyệt ngẩng đầu nhìn ra, thấy cha mình nhẹ nhàng nắm tay mẹ.
Trên khuôn mặt mẹ cô, nụ cười ngọt ngào và dịu dàng vô cùng.
"Tình cảm của bố mẹ thật đẹp," Dương Gia Duyệt xúc động nói.
"Nếu có thể," cô tiếp tục thì thầm, "Em mong sau này mình cũng được như họ."
Phiêu Vũ Miên Miên
Được cùng người mình yêu già đi từng ngày.
Điều lãng mạn nhất em nghĩ đến, chính là cùng anh bên nhau đến khi tóc bạc!
"Hôm nay anh sao thế?" Chu Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn anh, "Gặp chuyện gì khiến anh cảm thán vậy?"
"Chỉ là nhiều năm rồi, anh ít khi nói với em những lời này," Dương Duy Lực nói. "Anh rất thích."
Thích được cùng em sống những ngày như thế này.
"Ý anh là cô gái nhỏ trong công ty đó hả?" Chu Chiêu Chiêu cười nhìn anh, "Em gái của ai ấy nhỉ?"
"Em biết rồi?" Dương Duy Lực hơi ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười, "Đúng là có một cô gái như vậy."
Một cô gái tràn đầy sức sống, nhưng ánh mắt khi nhìn anh có chút khác biệt. Sau khi phát hiện, Dương Duy Lực rất để ý.
Dĩ nhiên, trước đó anh cũng rất cẩn thận.
Chỉ là không biết cô gái đó không hiểu hay cố ý, mỗi lần vẫn nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, yêu mến.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng, với Dương Duy Lực, kết quả vẫn như nhau.
Chỉ là không ngờ, có người lại đem chuyện này kể với Chu Chiêu Chiêu.
"Vậy nên, em yêu," Dương Duy Lực nói, "Khi nào em đến công ty anh thị sát một chuyến đi?"