Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 645: Bảo bối lớn
Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:35:24
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Dương Gia Hân từ bờ hồ trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đang say sưa trò chuyện.
"Có chuyện gì vậy?" Cô ngạc nhiên nhìn họ, "Các cậu đang bàn tán gì thế?"
Trông ai cũng hào hứng.
"Cậu biết không? Vị giáo sư trẻ nhất trường mình đấy," bạn cùng phòng Kỳ Kỳ hào hứng nói, "Bạn mình học toán bảo cuối tuần này thầy ấy có buổi diễn thuyết ở hội trường học thuật, đi không?"
"Chúng ta không phải dân toán cũng đi được sao?" Dương Gia Hân tò mò hỏi, "Các cậu đi đi, cuối tuần mình định đến thư viện."
"Mình có bạn học toán mà, bạn ấy sẽ dẫn chúng mình vào," Kỳ Kỳ nói, "Ngắm trai đẹp còn gì, cần gì phải đến thư viện?"
"Đúng vậy, Hân Hân," bạn cùng phòng khác là Hiểu Nam nói, "Cùng đi xem thử xem người ta đẹp trai đến mức nào đi."
"Nghe nói còn đẹp trai hơn cả soái ca của khoa chúng ta đấy," Kỳ Kỳ thêm vào.
Dương Gia Hân là hoa khôi của khoa, trước đây soái ca khoa từng theo đuổi cô nhưng bị từ chối, sau đó anh ta quay sang tán tỉnh hoa khôi khoa khác.
...
...
"Các cậu đi đi," Dương Gia Hân cười nói.
Đẹp trai?
Cô không mấy hứng thú với trai đẹp, bởi mấy đứa em trai nhà cô đều rất ưa nhìn.
Còn Lý Thanh Tế mà cô gặp gần đây cũng rất điển trai.
Dương Gia Hân nghĩ, liệu có ai đẹp trai hơn họ không?
Phiêu Vũ Miên Miên
"Truyện của mình còn một ít chưa hoàn thành," thấy các bạn định nói thêm, cô vội nói, "Sắp xuất bản rồi nên cần chỉnh sửa lại."
"Thôi được rồi," Kỳ Kỳ thở dài.
Dương Gia Hân luôn chăm chỉ, từ năm ngoái cô đã bắt đầu đăng tải các bài viết của mình trên một số tạp chí.
Không chỉ nhận được nhuận bút cao, gần đây tòa soạn còn gọi điện đề nghị xuất bản tiểu thuyết của cô, nhưng vẫn cần chỉnh sửa một số chỗ.
Thấm thoát đã đến cuối tuần, trên đường đến thư viện, Dương Gia Hân để ý xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lý Thanh Tế, có lẽ anh ấy bận việc gì đó.
Tuy nhiên, cô không quá để tâm, tìm một chỗ ngồi và bắt đầu chỉnh sửa bản thảo.
Khi hoàn thành gần hết, cô nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ ăn trưa.
Cô sửa nốt phần cuối, thu dọn đồ đạc rồi đi ăn.
Khi mang cơm về phòng, cô thấy các bạn cùng phòng cũng đã trở lại.
"Hân Hân, hôm nay cậu không đi nghe diễn thuyết thiệt đúng là thiệt thòi quá," Hiểu Nam hào hứng nói, "Cậu biết không? Giáo sư Lý đẹp trai lắm!"
"Không chỉ đẹp trai mà còn cực kỳ tài giỏi," Kỳ Kỳ bổ sung, "Giáo sư trẻ nhất trường chúng ta, thậm chí là cả thành phố Kinh Đô."
"Ở nước ngoài người ta trả lương cao để giữ thầy ấy lại, nhưng thầy ấy không nhận mà quay về nước đấy," Hiểu Nam ngưỡng mộ nói, "Tinh thần yêu nước thật đáng khâm phục."
Bởi lẽ trong thời buổi này, nhiều người sẵn sàng làm mọi thứ để được đi du học, và một khi đã ra nước ngoài thì hiếm ai quay trở lại.
Dương Gia Hân gật đầu, "Vậy thì thật là giỏi."
"Thầy ấy diễn thuyết rất hài hước và dễ hiểu, dù chúng mình không phải dân toán cũng có thể tiếp thu được," Kỳ Kỳ cũng đầy ngưỡng mộ, "Giờ mình hối hận quá, giá mà trước đây chọn học toán."
"Cậu chắc chứ?" Dương Gia Hân bật cười.
Cô là người đau đầu khi nhìn thấy môn toán.
"Ái chà, cậu thật đáng ghét," Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn Dương Gia Hân, "Nghe nói giáo sư vẫn chưa có bạn gái..."
"Cậu không thấy sao? Hôm nay đa phần các bạn nữ đi nghe đều có biểu hiện giống cậu bây giờ," Hiểu Nam thở dài, "Ôi... mình thì không có cửa rồi."
"Các cậu sao thế?" Dương Gia Hân cười hỏi, "Người ta là thầy giáo mà."
Chẳng lẽ lại định yêu thầy giáo?
Hình như không được đâu nhỉ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-645-bao-boi-lon.html.]
"Nghĩ gì thế?" Kỳ Kỳ đỏ mặt trách Dương Gia Hân, "Chúng mình chỉ tưởng tượng thôi, người ta như ngọc như ngà ấy mà!"
Dương Gia Hân, "..."
Lại còn có thể như vậy sao?
"Với lại, biết đâu... bí mật hẹn hò hai năm, đợi chúng mình tốt nghiệp rồi kết hôn, tuyệt biết mấy," Hiểu Nam mơ mộng.
Kỳ Kỳ tròn mắt, "Quả nhiên là Nam ca của tôi!"
"Kế hoạch này quá xuất sắc," Kỳ Kỳ giơ ngón tay cái tán thưởng.
"Ôi," Hiểu Nam lại thở dài, "Tiếc là... mình không có phúc phần đó!"
Một người tiên phong đạo cốt như vậy, làm sao cô dám mơ tưởng?
"Nói thật, trong phòng chúng mình, người có hy vọng nhất chính là Hân Hân," Hiểu Nam nói, "Nếu mình giỏi giang và xinh đẹp như cậu ấy, mình sẽ mạnh dạn theo đuổi ngay."
Dương Gia Hân cười, "Các cậu không ăn cơm à?"
"Ừm," Kỳ Kỳ thở dài nói với Hiểu Nam, "Cô ấy vẫn chưa khai tâm đâu."
Ngày nào cũng bận rộn, không ôn thi cao học thì viết sách.
Đôi khi Kỳ Kỳ còn ghen tị với sự thuần khiết của cô, dường như không gì có thể làm cô xao nhãng.
"Nhìn kỹ thì," Hiểu Nam đột nhiên nói, "Hân Hân nhà mình với thầy Lý thật sự rất hợp nhau."
"Sao lại thế?" Kỳ Kỳ tò mò hỏi.
"Đều xinh đẹp, đều học giỏi," Hiểu Nam giải thích.
"Thi đỗ vào trường chúng ta, chẳng phải các cậu cũng học giỏi sao?" Dương Gia Hân cười tiếp tục ăn cơm, "Cậu quá thích mình nên thấy mình cái gì cũng tốt."
"Ngay cả khuyết điểm của mình cậu cũng bỏ qua," cô nói thêm.
"Mình có thế không?" Hiểu Nam nghi hoặc nhìn Kỳ Kỳ, "Hân Hân, cậu lúc nào cũng quá khiêm tốn."
Theo cô, Dương Gia Hân toàn ưu điểm, không có khuyết điểm.
"À, còn một điểm quan trọng nữa mình chưa nói," Hiểu Nam nói, "Hai người đều thích xem bóng rổ."
"Điều đó cũng tính sao?" Dương Gia Hân không biết nói gì hơn, "Kỳ Kỳ còn thích hơn mình, mình thích xem bóng rổ là do cậu ấy ảnh hưởng đấy."
"Nhưng khác nhau mà," Hiểu Nam nói, "Cậu có em trai đang chơi cho đội tuyển quốc gia, giáo sư Lý muốn xem trận đấu thì cậu dễ dàng xử lý được."
Người khác làm sao có thể dễ dàng lấy được vé xem trận đấu của đội tuyển? Không thể nào!
Dương Gia Hân lắc đầu bất lực.
Nhưng câu này không sai, cô thật sự có thể dễ dàng lấy được vé.
Buổi trưa ăn cơm xong, buổi chiều không có tiết, Dương Gia Hân nghỉ ngơi một chút rồi lại đến thư viện, mất mấy ngày mới chỉnh sửa xong bản thảo.
Cô hẹn gặp biên tập viên ở một quán cà phê gần trường. Khi đến nơi, biên tập viên vẫn chưa tới.
Cô ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, bỗng nghe thấy ai đó hỏi, "Xin lỗi, tôi ngồi đây được không?"
Giọng nói nghe quen quen.
Dương Gia Hân ngẩng đầu lên, thấy Lý Thanh Tế đang đứng đó mỉm cười nhìn mình.
"Sao anh lại ở đây?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"À, đến gặp một người," Lý Thanh Tế trả lời.
"Em cũng vậy," Dương Gia Hân cười, đúng lúc đó biên tập viên bước vào, cô vẫy tay chào.
"Vậy em bận trước nhé, lúc khác nói chuyện tiếp," Lý Thanh Tế nói.
"Vâng ạ."
"Bảo bối Hân Hân, cuối cùng cậu cũng đến gặp mình rồi," biên tập viên Sùng Sơn ngồi xuống đối diện, cảm động nói.
Lý Thanh Tế vừa đi chưa xa, nghe thấy vậy: "..."
Bảo bối?