Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 650: Chuông báo động vang lên

Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:36:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tâm trạng của Sùng Sơn lúc này thật khó để diễn tả bằng lời. Anh ta nhìn Lý Thanh Tế với ánh mắt đầy châm biếm, rồi quay sang hỏi Dương Gia Hân:

"Bạn của em hôm nay cũng đến đây để làm việc à?"

"Ừm." Dương Gia Hân cười đáp, "Không ngờ lại gặp anh ấy ở đây."

Hừ, Sùng Sơn chỉ muốn mở đầu óc của tác giả mình ra xem bên trong chứa gì.

Một cái cớ tệ hại như vậy, chỉ có cô gái ngây thơ chưa có kinh nghiệm xã hội như cô mới tin.

Có chuyện gì mà trùng hợp đến thế?

Anh và Dương Gia Hân hẹn nhau ở đây vì đây chính là tòa nhà dưới cơ quan của họ.

Tòa nhà này phần lớn là tòa soạn báo hoặc đài truyền hình, làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên?

Đồ khốn!

Sùng Sơn cảnh giác nhìn Lý Thanh Tế, cười nhạt hỏi:

"Bạn Lý không phải lên lớp sao?"

...

Anh nhớ lần trước Dương Gia Hân giới thiệu Lý Thanh Tế là bạn của cô, lại gặp ở quán cà phê gần trường, nên Sùng Sơn mặc định nghĩ anh ta là bạn cùng trường.

Cũng như Dương Gia Hân đến giờ vẫn tưởng Lý Thanh Tế là sinh viên khoa Toán.

Xét cho cùng, Lý Thanh Tế đẹp trai, trông cũng rất trẻ.

"Đúng là trùng hợp, hôm nay không có lớp." Lý Thanh Tế cười đáp.

Chính vì hôm nay rảnh nên anh mới sắp xếp buổi phỏng vấn.

"Sao? Biên tập viên Sùng Sơn còn quản cả chuyện này à?" Lý Thanh Tế hỏi nhẹ nhàng.

Sùng Sơn: "..."

Đương nhiên anh không quản được, nhưng tác giả của anh lại nói cả tên mình cho tên khốn này, trong khi anh chỉ biết hắn ta họ Lý.

Sùng Sơn phản đối nhìn Dương Gia Hân:

"Em hình như chưa giới thiệu rõ về bạn này với anh nhỉ?"

Anh không biết từ khi nào trong "vườn rau" của mình lại xuất hiện một người như thế.

Chuông báo động trong lòng Sùng Sơn vang lên dồn dập.

"Em đã giới thiệu rồi mà." Dương Gia Hân bất lực cười, "Đây là Lý Thanh Tế, cùng trường với em, khoa Toán."

Sùng Sơn: "..."

Đây gọi là giới thiệu?

"Hân Hân, hay để hai người bàn công việc trước, anh ngồi đợi ở bên cạnh." Lý Thanh Tế mỉm cười với Dương Gia Hân, "Công việc quan trọng hơn."

Ý gì đây?

Giới thiệu với anh là không quan trọng?

Sùng Sơn nghĩ đến thanh đao dài một mét tám trong văn phòng, hối hận vì lúc xuống không mang theo.

"Ừm." Dương Gia Hân mỉm cười gật đầu, "Anh đợi em một chút, lát nữa mình cùng về."

Cùng về?

Chuông báo động trong lòng Sùng Sơn lại càng vang to hơn.

"Hân Hân, tên đó là ai vậy?" Khi Lý Thanh Tế rời đi, Sùng Sơn nhìn Dương Gia Hân đầy lo lắng, "Em có vẻ rất tin tưởng anh ta."

"Em nói rồi mà, là bạn cùng trường." Dương Gia Hân cười, "Anh đừng nghĩ nhiều, bọn em chỉ là bạn bè thôi."

"Hợp đồng đã mang theo chưa?" Không đợi anh nói thêm, cô tiếp tục, "Đã sửa xong chưa?"

"Xong rồi." Sùng Sơn đưa hợp đồng cho cô, "Em xem lại đi."

"Ừm." Dương Gia Hân cầm lấy và đọc rất kỹ.

Cô không phải loại tin tưởng mù quáng, dù Sùng Sơn nói đã sửa nhưng vẫn tự mình kiểm tra cẩn thận.

Sùng Sơn thấy chua xót vô cùng.

Dương Gia Hân tin tưởng tên họ Lý kia còn hơn cả anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-650-chuong-bao-dong-vang-len.html.]

Sau khi ký xong, Sùng Sơn đề nghị:

"Em có muốn tham quan tòa soạn không? Tổng biên tập hôm nay cũng ở đây, biết em đến nên muốn gặp em đấy."

Anh thật sự không muốn Dương Gia Hân đi cùng Lý Thanh Tế.

"Thôi ạ." Dương Gia Hân lắc đầu, "Trước đã thỏa thuận chỉ làm việc với anh thôi. Em cũng ngại gặp lãnh đạo."

Sùng Sơn: "..."

Dù lúc tổng biên tập đề nghị, anh đã lo sợ họ sẽ "cướp" mất Dương Gia Hân, nhưng nghe cô nói vậy, lòng anh lại ấm áp.

"Hân Hân, cảm ơn em." Sùng Sơn xúc động nói, "Em đối với anh thật tốt."

"Anh hứa, chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa." Anh nghiêm túc đảm bảo.

Phiêu Vũ Miên Miên

Anh không ngờ phòng pháp chế lại làm vậy, nhưng ai đứng sau thì anh hiểu rõ.

Tổng biên tập vốn không ưa anh, may nhờ có phó tổng biên tập che chở.

Nếu không vì ơn tri ngộ, anh đã bỏ việc từ lâu.

Dĩ nhiên, nếu đi, anh sẽ mang theo "bảo bối" của mình.

Nhưng những chuyện rắc rối này không cần nói với Dương Gia Hân.

"Vâng." Dương Gia Hân cười, đôi mắt trong veo, "Em tin anh."

Sùng Sơn suýt nữa đã ôm cô mà khóc.

Quả nhiên tác giả của anh tốt nhất, tin tưởng anh đến thế.

Anh lại được an ủi, liếc nhìn Lý Thanh Tế đầy tự mãn, rồi khẽ nói với Dương Gia Hân:

"Nhưng Hân Hân à, không phải đàn ông nào cũng đáng tin đâu."

Nói xong, lại nhìn Lý Thanh Tế ý vị.

Dương Gia Hân: "...À? Ừ."

Cô không hiểu nhưng cứ gật đầu cho xong.

"Tốt lắm." Sùng Sơn hài lòng gật đầu, "Lúc nào anh mời em đi ăn nhé."

"Ừm." Dương Gia Hân đồng ý.

"Về trường thì vào ký túc xá ngay," Sùng Sơn không yên tâm dặn thêm, "Đừng đi lang thang bên ngoài."

Dương Gia Hân: "..."

Lý Thanh Tế: "..."

Có cần phải rõ ràng đến thế không?

Lý Thanh Tế nhìn Sùng Sơn, bình thản nói:

"Anh yên tâm, tôi sẽ đưa cô ấy về an toàn."

Sùng Sơn: "..."

Anh chỉ muốn phun máu!

Tên này đúng là khắc tinh của anh, đáng ghét!

Nhưng nhìn Dương Gia Hân đứng cạnh Lý Thanh Tế, Sùng Sơn không khỏi thừa nhận:

Dù rất không thích Lý Thanh Tế, nhưng hai người đứng cùng nhau thật sự rất hợp.

Bỗng nghe Lý Thanh Tế nói với Dương Gia Hân khi rời đi:

"Biên tập viên của em tốt thật đấy."

Sùng Sơn: "..."

Sao anh cảm giác câu này là mỉa mai?

"Ừm, biên tập viên của em tốt lắm." Ngay lập tức, Dương Gia Hân trả lời.

Sùng Sơn vui đến nỗi không còn thấy Lý Thanh Tế đáng ghét nữa.

Nếu hắn thật lòng theo đuổi Dương Gia Hân, anh tạm thời cho phép thử.

Xét cho cùng, cô gái xuất sắc như cô, đáng được những chàng trai tốt theo đuổi.

Biết đâu sau này cô sẽ viết cảnh tình cảm ngọt ngào hơn, thay vì cứ bí ý tưởng như hiện tại.

Loading...