Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 656: Liều mạng trên đất người
Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:38:48
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu như trước khi gặp Chu Chiêu Chiêu, Khâu Thân Hồng có lẽ còn nghĩ rằng phải chăng con gái mình đã đặt quá nhiều định kiến tốt đẹp lên cô ấy, nên mới yêu quý cô đến vậy?
Nhưng sau khi gặp mặt, Khâu Thân Hồng đã hiểu vì sao con gái mình lại yêu quý Chu Chiêu Chiêu đến thế.
Lúc này, Khâu Thân Hồng chưa từng nghe đến khái niệm "chỉ số EQ" của tương lai, ông chỉ cảm thấy việc giao tiếp với người như cô ấy thật thoải mái.
"Chiêu Chiêu, chú thật sự biết ơn cháu." Khâu Thân Hồng chân thành nói. "Nếu không có cháu, có lẽ gia đình chú đã tan vỡ rồi."
"Năm đó nếu không phải nhờ Tiểu Tĩnh được tìm về, thỏa mãn tâm nguyện của vợ chú..." Mỗi lần nhắc đến vợ, đôi mắt ông lại không kìm được mà đỏ lên.
Vợ ông đã gả cho ông trong lúc ông khó khăn nhất, không hề chê bai, mà luôn ở bên cạnh ông.
Dù cuộc sống lúc đó có khắc nghiệt đến đâu, bà vẫn kiên quyết ủng hộ ông.
Cũng vì những năm tháng vất vả ấy, cộng thêm việc sinh con mà không được nghỉ ngơi đầy đủ, sức khỏe bà ngày càng suy kiệt.
Sau khi đứa con bị lạc mất, bà càng chịu tổn thương nặng nề hơn.
...
...
May mắn thay, đứa trẻ đã được cứu kịp thời, vợ ông có thêm động lực sống, cuộc đời lại có mục tiêu, nên bà đã sống thêm được vài năm.
Được hưởng hạnh phúc vài năm, được cảm nhận niềm vui khi con cái quây quần bên cạnh, dù không thể chứng kiến con gái trưởng thành, kết hôn và sinh con.
Nhưng trong hai năm cuối đời, vợ ông đã rất hạnh phúc.
Chỉ vì điều này, Khâu Thân Hồng vô cùng biết ơn Chu Chiêu Chiêu. "Sau này, bất cứ việc gì cháu cần chú giúp, cứ mở miệng."
"Thật chứ?" Khâu Cúc Tĩnh nhìn bố mình nói. "Hiện tại đã có người muốn bắt nạt chị Chiêu Chiêu rồi, ngay trên đất của bố đấy."
"Bố, bố không thể nuốt lời đâu nhé." Cô tiếp tục cười nói.
"Con bé này, bố con là người như thế sao?" Khâu Thân Hồng nghiêm mặt nhìn con gái. "Ai vậy? Kể bố nghe xem."
"Chính là con mụ béo đó." Khâu Cúc Tĩnh nói. "Con và chị Chiêu Chiêu đang ăn uống vui vẻ trong khách sạn, mụ ta ghen tị vì chị Chiêu Chiêu xinh đẹp, liền bảo tay chân đánh chị ấy."
"Cái gì?" Khâu Thân Hồng lập tức nghiêm túc nói. "Thật là không thể chấp nhận được, loại người như vậy phải đuổi đi ngay."
"Trước đây mụ ta ghét con chỉ vì con xinh đẹp," Khâu Cúc Tĩnh nói. "Giờ thấy chị Chiêu Chiêu cũng vậy."
"Loại người như mụ ta là tâm lý bệnh hoạn." Khâu Cúc Tĩnh nói tiếp. "Là kiểu không chịu được người khác hơn mình, thấy ai hơn là muốn hủy hoại."
"Đồ vô lại," Khâu Thân Hồng tức giận đến mức buột miệng chửi thề. "Đây là Hoa Quốc, là Ma Đô, làm gì có chỗ cho một cái gọi là công chúa từ cái nước nhỏ xíu đến đây hống hách?"
"Con đợi đấy." Nói xong, ông rút chiếc điện thoại di động ở thắt lưng ra và đi ra ngoài gọi điện.
"Chà, không biết con có phải con đẻ không nữa?" Khâu Cúc Tĩnh bĩu môi. "Lúc con bị công chúa đó bắt nạt, bố đâu có như thế."
"Đây gọi là 'tiên lễ hậu binh' mà." Chu Chiêu Chiêu cười nói. "Luôn phải cho người ta một cơ hội."
Thôi được, Khâu Cúc Tĩnh cảm thấy được an ủi.
Khâu Thân Hồng gọi điện xong, mặt không biểu lộ chút nào, quay lại tiếp tục dùng bữa.
Trong khi đó, Sanina đang nằm trong khách sạn thì không được thoải mái như vậy.
Vừa rồi cô ta được Thẩm Quốc Lương hầu hạ thỏa mãn, nỗi bực dọc trong lòng cũng tạm quên, nằm thở hổn hển trên giường. "Em... hôm nay anh có chiêu mới, em thích lắm."
Thẩm Quốc Lương: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-656-lieu-mang-tren-dat-nguoi.html.]
Mẹ nó, cô ta sướng rồi, còn anh thì suýt c.h.ế.t vì mệt.
Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng ra sức "cày cuốc" như hôm nay, suýt nữa thì mất mạng.
Nhưng hiệu quả rõ ràng, công chúa béo thẳng tay đưa cho anh một thẻ ngân hàng. "Tiền trong này anh cứ lấy mà tiêu."
Thẩm Quốc Lương: "..."
Nhưng trước khi kịp hưởng thụ, anh đã bị người ta tìm đến.
"Đuổi đi? Không cho chúng tôi ở đây nữa?" Sanina đang thoải mái, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa rồi có người vào bảo họ phải rời đi ngay, cô ta không thể tin nổi. "Các người biết ta là ai không?"
"Thưa công chúa, chúng tôi rất rõ ngài là ai." Người quản lý đứng thẳng, cuối cùng anh ta cũng không phải nhìn bộ mặt béo ú của cô ta nữa, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu.
"Vậy mà ngươi dám đối xử với ta như vậy?" Sanina giận dữ nhìn người quản lý. "Nếu ta báo với phụ vương, đừng nói là cái khách sạn nhỏ bé này, ngay cả chính phủ nước các ngươi cũng phải sợ."
Đất nước cô ta có vàng, cô ta không tin các nước khác không muốn.
Bất cứ nước nào cô ta đến, đâu chẳng đối xử với cô ta như thượng khách?
"Ngươi chỉ là một tên đầy tớ ngu ngốc, chủ của ngươi biết ngươi làm thế này không?" Sanina nghĩ vậy, nụ cười trên mặt càng kiêu ngạo hơn.
Những người này, đều có cầu cạnh họ, mà dám đối xử với cô ta như vậy?
Hừ, đợi khi về nước, cô ta nhất định sẽ kể với phụ vương, nước Hoa này phải bị liệt vào danh sách đen vĩnh viễn.
Vàng của nước họ tuyệt đối không được đưa cho Hoa Quốc.
Phiêu Vũ Miên Miên
Dù rằng, cô ta từng sống ở Hoa Quốc một thời gian, nhưng Sanina không hề có chút cảm giác gắn bó nào với nơi này.
"Quản lý," Thẩm Quốc Lương sau bao năm bị đời đối xử tệ bạc đã nhận rõ hiện thực, vội kéo người quản lý sang một bên, nhét tiền và nói nhỏ. "Xin ngài thông cảm."
"Đây không phải chuyện thông cảm." Người quản lý dù rất khinh thường Thẩm Quốc Lương, nhưng đôi khi nói chuyện với hắn còn dễ chịu hơn với Sanina, mỉm cười nói. "Là cấp trên không muốn các vị ở lại khách sạn của chúng tôi."
"À, các vị cũng không cần đến các chi nhánh khác của chúng tôi, đều vô ích thôi." Người quản lý nói.
Còn một điều anh ta không nói ra.
Một khi đã vào danh sách đen của khách sạn họ, thì các khách sạn khác cũng sẽ không tiếp đón họ đâu.
Bởi các chủ khách sạn đều quen biết nhau cả.
"Không thể nào." Sanina rõ ràng không tin lời người quản lý. "Chủ của ngươi không muốn mở cửa hàng nữa sao? Ngay cả đất nước các ngươi cũng không dám đắc tội với ta."
Một cái chủ nhỏ bé?
"Bà này hình như không tỉnh táo lắm." Người quản lý nói nhỏ với Thẩm Quốc Lương. "Anh nên khuyên bả cô ta đi, đây là Hoa Quốc đấy."
"Hơn nữa, đất nước chúng tôi đã không còn như xưa nữa." Người quản lý đứng thẳng nhìn Sanina. "Chỉ là một nước nhỏ xíu, nếu chúng tôi muốn, chỉ trong chớp mắt có thể san bằng nước các người."
Sanina: "..."
Quả thực là như vậy.
Cô ta định nói tiếp, nhưng Thẩm Quốc Lương đã nhanh chóng bịt miệng cô ta lại. "Công chúa của tôi ơi, xin ngài đừng nói nữa."
Nói thêm nữa, cả Hoa Quốc đều sẽ bị cô ta đắc tội, tính mạng của họ liệu có giữ được?
"Đây là đất của Hoa Quốc."
Trên đất người ta mà còn hống hách? Đây không phải liều mạng thì là gì?