Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 659: Chó điên cắn người

Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:39:40
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Gia Hinh vừa về đến ký túc xá đã bị bạn cùng phòng là Kỳ Kỳ kéo lại, "Tối nay cậu có rảnh không, Hinh Hinh?"

"Chuyện gì thế?" Dương Gia Hinh tò mò hỏi.

"Giáo sư Lý tối nay có buổi diễn thuyết, cô ấy muốn đi nghe." Hiểu Nam thở dài nói.

"Giáo sư Lý? Giáo sư Lý của khoa mình tổ chức diễn thuyết sao?" Dương Gia Hinh tròn mắt.

Cô làm sao mà không biết chuyện này? Cũng chưa từng nghe ai nhắc đến.

"Thế thì phải đi nghe thôi, mình cũng khá thích giáo sư Lý." Dương Gia Hinh nói.

"Cậu nghĩ gì thế?" Hiểu Nam bật cười, "Không phải giáo sư Lý của khoa mình đâu, mà là vị giáo sư Lý bên khoa Toán."

Khoa Toán?

Dương Gia Hinh lập tức mất hứng.

...

...

"Sao cậu lại nghĩ đến việc đi nghe diễn thuyết của khoa Toán? Chúng mình nghe không hiểu đâu." Cô nói.

"Cô ấy nào phải đi nghe diễn thuyết, cô ấy đi xem người đấy." Hiểu Nam cười nói.

"Xem người?" Dương Gia Hinh càng không hiểu, người thì có gì đáng xem?

"Vị giáo sư Lý này của bọn họ được mệnh danh là 'mỹ nam như ngọc, công tử thế gian vô song'." Kỳ Kỳ nói, "Hơn nữa tính cách lại khá bí ẩn, ngoài giờ lên lớp thì rất khó gặp được."

"Mình chỉ tò mò thôi mà." Cô nói, rồi lại nũng nịu với Dương Gia Hinh, "Được không, Hinh Hinh?"

"Nhưng mà..." Dương Gia Hinh do dự, "Tối nay mình định lên thư viện, cậu biết hôm qua mình xin nghỉ nợ bài tập rồi mà."

"Mấy bài tập đó làm nhanh thôi." Kỳ Kỳ lắc lắc cánh tay Dương Gia Hinh, "Được không, Hinh Hinh của tớ?"

Dương Gia Hinh bị cô làm đến mức đành gật đầu, "Thật phục cậu rồi, không biết có đẹp trai đến mức nào nữa."

"Hí hí, cảm ơn Hinh Hinh." Kỳ Kỳ vui vẻ nói.

Chiều hôm đó, khi ra bờ hồ trả đồ cho Lý Thanh Tế, Dương Gia Hinh tò mò hỏi, "Khoa các cậu có vị giáo sư Lý nào rất giỏi sao?"

Lý Thanh Tế, "..."

Khoa Toán của họ có mấy vị giáo sư họ Lý, năng lực đều không tệ.

"Sao lại hỏi thế? Trường mình có ba giáo sư họ Lý, đều rất giỏi." Lý Thanh Tế nói.

Rồi anh chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Dương Gia Hinh.

Hay là...

Liền nghe cô nói, "Không biết vị giáo sư Lý này đẹp trai đến mức nào, mà bạn cùng phòng mình tối nay muốn đến khoa các cậu nghe diễn thuyết."

Lý Thanh Tế - người chuẩn bị diễn thuyết tại hội trường khoa Toán tối nay, "..."

Lúc này, Lý Thanh Tế mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh vốn nghĩ Dương Gia Hinh biết thân phận của mình, nên mới hẹn gặp ở bờ hồ mỗi lần.

Nhưng từ lời nói của cô vừa rồi, dường như cô chỉ coi anh là một sinh viên khoa Toán bình thường?

"Tôi..." Lý Thanh Tế muốn giải thích, nhưng nghe Dương Gia Hinh nói, "Thôi, mình biết cậu cũng rất thích giáo sư ấy mà."

Lý Thanh Tế, "Không phải..."

"Mình đến đây là muốn nói với cậu, cuốn sách này mình đã đọc xong." Dương Gia Hinh đưa sách cho anh, "Em trai mình nói chiều thứ Tư tuần sau có một trận đấu, cậu có tiết không?"

"Ừm?" Lý Thanh Tế nhận lấy sách, đầu óc vẫn chưa nghĩ ra cách giải thích sự hiểu lầm này với Dương Gia Hinh.

"Hôm đó mình có tiết, không đi xem được." Dương Gia Hinh nói, "Nếu cậu không có tiết thì đi xem nhé, mình đưa vé cho cậu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-659-cho-dien-can-nguoi.html.]

"Cậu không đi thì tôi cũng không đi." Lý Thanh Tế bản năng trả lời.

"Cậu có thể rủ bạn cùng đi mà." Dương Gia Hinh nhét vé vào tay anh, "Mỗi lần đi xem bóng đá với mình chắc chán lắm."

Cô chẳng hiểu gì, dù giờ đã biết chút ít, nhưng vẫn không thể nói chuyện thoải mái như con trai với nhau.

Lý Thanh Tế vẫn đang nghĩ cách giải thích với Dương Gia Hinh rằng mình là giáo viên chứ không phải sinh viên.

Bỗng nghe thấy tiếng cười chế nhạo, "Thảo nào, dù tôi theo đuổi cô nhiều đến mấy cô cũng chẳng thèm nhìn, té ra là đang nuôi bồ nhí ở đây."

Phiêu Vũ Miên Miên

Dương Gia Hinh mặt tái mét, khó chịu nhìn người đến nói, "Lý Đồng Húc, cậu nói bậy bạ gì thế?"

"Đúng nơi đau rồi sao?" Lý Đồng Húc nhìn Dương Gia Hinh với ánh mắt u ám.

Nhờ Dương Gia Hinh, giờ đây anh ta sống như chuột chạy cùng đường.

Ngay cả những người bạn cùng phòng từng xưng hô thân thiết giờ cũng xa lánh.

Đến lớp, mọi người cũng ít ai muốn ngồi cùng.

Trước đây còn có vài cô gái thích anh ta, giờ gặp mặt đều đảo mắt.

Vừa định bắt chuyện, đã bị họ chê bai, "Tôi không có gì để cậu lợi dụng đâu."

Hình tượng anh ta gây dựng bao lâu, chỉ một đêm sụp đổ thành kẻ bất chấp thủ đoạn để ăn bám.

Hừ, anh ta làm vậy có gì sai?

Muốn có cuộc sống tốt hơn, muốn đỡ vất vả mấy năm, có vấn đề gì không?

Xuất thân nông thôn, bố mẹ làm nông chân chất, không thể hỗ trợ tài chính hay tài nguyên gì.

Anh ta muốn thay đổi số phận bằng cách đó, có gì sai?

"Đồ điên." Dương Gia Hinh chẳng thèm để ý, lạnh lùng nói, rồi quay sang Lý Thanh Tế, "Chúng mình đi thôi."

Loại người điên này, tiếp xúc chỉ như bị chó dại cắn.

"Dừng lại." Lưu Đồng Húc chặn trước mặt Lý Thanh Tế, "Bạn trẻ, là người từng trải, tôi khuyên cậu một câu, loại phụ nữ này chúng ta không đụng nổi đâu."

Nói xong, anh ta lắc đầu thở dài, "Tôi theo đuổi cô ấy chân thành đến vậy, kết quả bị cô ấy công khai chỉ trích."

"Phải, nhà cô ấy giàu có, tôi không với tới." Lưu Đồng Húc giả tạo nói, "Này anh bạn, cậu nên cẩn thận, gia đình cô ấy... rất lợi hại đấy."

"Đồ vô liêm sỉ." Dương Gia Hinh ít khi chửi, cũng không biết chửi, bị Lưu Đồng Húc trơ trẽn đến mức mặt đỏ bừng.

"Vậy thì sao?" Lý Thanh Tế kéo Dương Gia Hinh lại gần, "Theo đuổi không được liền bôi nhọ danh dự người ta, còn là đàn ông không?"

"Tôi..." Lưu Đồng Húc trợn mắt.

Gã đàn ông này điên thật sao? Anh ta đã ám chỉ rõ ràng vậy rồi, mà vẫn cố tình làm ngơ?

"Loại rác rưởi như anh, không xứng." Lý Thanh Tế lạnh lùng nói.

Đồng thời cũng xót xa cho Dương Gia Hinh, "Đừng tức, để tôi xử lý việc này."

Dương Gia Hinh, "..."

Anh định xử lý thế nào?

"Sao anh dám chửi người? Đừng có không biết điều." Lưu Đồng Húc tức giận, "Loại phụ nữ như cô ta, sớm muộn gì cũng lừa dối anh."

"Cô ta là con đ..."

Chưa nói hết câu, Lý Thanh Tế đã túm cổ áo kéo anh ta lên, "Giữ mồm giữ miệng vào."

"Anh..." Lưu Đồng Húc giãy giụa, Lý Thanh Tế ghê tởm buông ra, khiến anh ta lảo đảo lùi lại, "Anh đừng có quá đáng."

Trông người đàn ông này gầy gò, không ngờ lực tay lại mạnh đến vậy.

"Cứu với! Giết người!"

Loading...