Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 672: Ngoại truyện 6 – Dương Duy Khôn

Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:45:35
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều đi làm, Triệu Vịnh Mai mang theo lọ đường trắng nhưng không tìm được cơ hội trả lại cho Dương Duy Khôn.

Đến khi tan làm, cô vẫn cầm theo lọ đường với hy vọng gặp được anh để trả lại. Nhưng chẳng hiểu sao, hôm ấy lại chẳng thể gặp.

Đêm đó, Triệu Vịnh Mai trằn trọc khó ngủ, sáng hôm sau thức dậy với khuôn mặt hốc hác.

“Con nghỉ làm hôm nay đi, mẹ xin phép cho con.” Mẹ Triệu nhìn sắc mặt con gái lo lắng nói. “Ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Con chỉ là mất ngủ thôi, không sao đâu mẹ.” Triệu Vịnh Mai cười nhẹ. “Hơn nữa, mấy ngày nay đội trưởng phân công việc nhẹ cho con.”

Đội trưởng chiếu cố cô cũng vì những năm qua cô làm việc chăm chỉ, không hề lười biếng. Ngày nào cũng lên đồng đều đặn, giao việc gì làm nấy. Nếu hôm nay chỉ vì chút khó chịu mà xin nghỉ, e rằng sau này sẽ không còn được ưu ái như vậy nữa.

...

...

Dương Duy Khôn ngay lập tức nhận ra sắc mặt kém tươi của Triệu Vịnh Mai, quầng thâm dưới mắt cho thấy cô đã không ngủ ngon đêm qua.

Bởi vì anh cũng thế.

Chắc là do lọ đường trắng đã khiến cô gái này suy nghĩ nhiều.

Buổi trưa làm việc, Dương Duy Khôn không chỉ hoàn thành phần của mình nhanh chóng mà còn thúc giục Dương Duy Phong, cùng nhau làm luôn phần việc của Triệu Vịnh Mai.

Những người ở đây đều là người bị điều đi lao động, dù có thấy gì cũng sẽ không bàn tán nhiều. Ai cũng có nỗi khổ riêng.

Triệu Vịnh Mai cúi đầu im lặng, không dám nhìn thẳng vào Dương Duy Khôn. Nhưng đến lúc tan làm, cô không vội về như mọi khi mà đợi đến cuối cùng.

Khi mọi người đã về hết, cô gọi anh lại: “Lọ đường này… có phải anh để trước cửa nhà em không?”

Mặt đỏ bừng, cô lấy ra chiếc lọ thủy tinh và nói: “Anh lấy lại đi, nhà em có rồi.”

Nói xong, cô gái căng thẳng đến mức tay bám chặt vào đường may quần, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên.

“Ừ.” Dương Duy Khôn im lặng một lúc rồi trả lời. “Xin lỗi, làm phiền em rồi.”

“Không phải vậy.” Triệu Vịnh Mai vội vàng lắc tay. “Đường trắng quá đắt, em không thể nhận được.”

Không phải vì thân phận của anh, mà vì món quà này quá quý giá, cô không dám nhận.

Nói xong, cô vội vã bỏ chạy.

Không hiểu sao, Triệu Vịnh Mai vốn không phải là cô gái nhút nhát trong làng, nhưng cứ gặp Dương Duy Khôn là lại trở nên bối rối.

Đến chỗ vắng người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong lòng lại chợt dâng lên một nỗi buồn vô cớ. Triệu Vịnh Mai lắc đầu xua tan những suy nghĩ hỗn độn, bước nhanh về nhà.

Còn Dương Duy Khôn nhìn lọ thủy tinh trên tay, rồi lại nhìn theo bóng lưng vội vã của cô gái, khẽ mỉm cười rồi quay về.

Vừa đến cửa miếu, anh đã thấy em trai Dương Duy Phong đứng chờ với vẻ mặt tinh nghịch: “Anh, cô gái đó…”

“Đừng nói bậy.” Dương Duy Khôn lạnh lùng quát em. “Từ nay không được nhắc đến chuyện này nữa.”

Nói rồi, anh đẩy lọ đường vào tay Dương Duy Phong rồi bước vào trong.

Sao anh lại giận thế?

Dương Duy Phong ôm lọ đường vừa đi vừa thắc mắc. Rõ ràng sáng nay hai người còn bình thường mà.

Sao lại trả lại rồi?

Đang suy nghĩ, bỗng trước mặt tối sầm. Ngẩng đầu lên, anh thấy mặt mẹ Hứa Quế Chi đằng đằng sát khí: “Con cầm cái gì đấy?”

“Đường trắng.” Dương Duy Phong bản năng trả lời.

Ngay lập tức, giọng Hứa Quế Chi vang lên: “Còn chối nữa, đồ khốn!”

Bà giơ tay định đánh vào lưng Dương Duy Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-672-ngoai-truyen-6-duong-duy-khon.html.]

“Mẹ, không phải con, anh Khôn đưa cho con.” Dương Duy Phong vừa chạy vừa hét.

“Nói rõ cho mẹ nghe, chuyện gì đang xảy ra?” Hứa Quế Chi đuổi theo nhưng không kịp, đành dừng lại thở hổn hển hỏi.

“Anh Khôn…” Dương Duy Phong định nói, bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát. Không cần quay lại cũng biết ai đang đứng đó, liền cười gượng: “Anh Khôn không cho con nói, mẹ muốn biết thì hỏi anh ấy.”

Hứa Quế Chi tức giận, lại muốn đánh con.

“Mẹ.” Dương Duy Khôn gọi bà lại. “Mẹ đừng hỏi nữa, không có chuyện gì đâu.”

Hứa Quế Chi: “…”

Thằng khốn này, chắc chắn có chuyện giấu bà.

Nhưng bà cũng hiểu, từ nhỏ đến lớn, Dương Duy Khôn không muốn nói thì dù có ép thế nào cũng không hỏi ra được. Còn Dương Duy Phong thì nghe lời anh trai nhất nhà.

“Sinh con trai để làm gì!” Hứa Quế Chi giả vờ buồn bã. “Đứa nào cũng xa cách mẹ, có chuyện gì cũng không nói.”

“Mẹ… còn không bằng cô gái mới quen vài ngày.” Bà thở dài.

Cô gái ấy còn biết tặng bà rau thơm ngon và chỉ cách làm bánh. Còn hai đứa con trai này, chẳng bao giờ chịu tâm sự với bà.

“Hồi nhỏ các con đâu có như thế.” Bà lau nước mắt giả vờ.

“Mẹ.” Dương Duy Khôn bất lực gọi.

Hứa Quế Chi hy vọng nhìn con trai cả, nhưng chỉ nghe anh nói: “Trưa nay ăn gì? Con sẽ nấu.”

Hừ!

Phiêu Vũ Miên Miên

Bà lườm anh một cái, quả nhiên không nên kỳ vọng quá nhiều vào thằng này.

Nhưng cứ đợi đấy, bà nhất định sẽ tra ra cho bằng được.

“Ăn mì, con tự làm bột đi.” Bà lạnh lùng nói, rồi quay sang Dương Duy Phong đang cười khúc khích. “Con đi nhóm lửa.”

Đứa nào cũng không đứa nào khiến bà yên tâm.

Về phía Triệu Vịnh Mai, sau khi trả lại đường, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

“Triệu Vịnh Mai!” Vừa vào làng chưa bao lâu, cô đã bị Hồ Thúy Hồng chặn lại. “Bây giờ Vương Cường không thèm nhìn đến tôi nữa, cô hả hả lắm đúng không?”

Triệu Vịnh Mai: “…”

“Cái gì?” Cô bật cười. “Anh Ba đã tỉnh ngộ rồi sao?”

Thật là quá tốt, cô chỉ muốn đốt pháo ăn mừng.

“Cô tưởng phá được chúng tôi là cô có cơ hội à?” Hồ Thúy Hồng cười lạnh. “Đừng mơ, Vương Cường sẽ không bao giờ thích loại phụ nữ như cô đâu.”

“Cô bị điên à?” Triệu Vịnh Mai nhìn cô ta đầy chán ghét.

Cô và Vương Cường?

Đừng đùa!

Họ chỉ là anh em, ai lại yêu đương kiểu đó?

Triệu Vịnh Mai cảm thấy buồn nôn với suy nghĩ của Hồ Thúy Hồng: “Tránh ra, chó lành không cản đường.”

“Triệu Vịnh Mai, cô đợi đấy!” Hồ Thúy Hồng hét lên. “Dù tôi và Vương Cường chia tay, thì cũng là tôi bỏ hắn. Cô chỉ là đồ mà tôi vứt đi thôi!”

Vừa dứt lời, cô ta bỗng thấy Vương Cường đứng không xa, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm.

Hồ Thúy Hồng: “…”

“Về thôi.” Triệu Vịnh Mai nói với Vương Cường đang đỏ mắt. “Coi như bị chó dại cắn, chẳng lẽ mình cắn lại?”

Hồ Thúy Hồng: “…”

Loading...